Chương 2.3

Thời Bất Phàm lạnh mặt nhìn bản tay cắm kim tiêm của mình, biểu tình khó lường.

Quý Diễm Bình ngồi ở trước mặt hắn, theo bản năng vì học sinh của minh mà nói: "Nguyên Bạch cũng không biết...... Em hiện tại cảm thấy thế nào?"

Thời Bất Phàm không nên tiếng nào. Dù là mất trí nhớ thì tính cách vẫn chẳng thay đổi chút nào, đúng là thiểu đánh mà.

Chân Nguyên Bạch trong gió lạnh hắt xì một cái, về đến nhà thì tay đã bị lạnh công, cậu xoa xoa chóp mũi, để xe máy điện ở phòng khách, ba mẹ đã đi làm rồi, cậu gõ cửa phòng Chân Ưu Tú: "Cho em đồ ăn sáng này."

Chân Ưu Tú nhìn chằm chằm cậu: "Giải quyết xong rắc rối của anh chưa?"

Chân Nguyễn Bạch cảm thấy đứa em này thật phiền phức, cậu xoa xoa mũi, không vui nói: "Thức ăn cũng không bịt được miệng của em." Cơ thể của Thời Bất Phàm thì rất tốt, nhưng đầu lại hỏng mất rồi, Chân Nguyên Bạch thật sự rất cảm động, ông trời đối xử với cậu thật quả tốt. Nhưng cậu vẫn cảm thấy bản thân chắc chắn không thể trốn tránh trách nhiệm, trong khoảng thời gian Thời Bất Phàm mất trí nhớ, cậu sẽ chăm

sóc hắn thật tốt, còn tiền thuốc men.... Cũng phải nghĩ biện pháp đưa

cho hắn mới được.

Chân Nguyên Bạch lòng đầy cao hứng liền làm một lèo 2 trang bài thi, đến 11 giờ trưa thì đem cơm còn từ bữa trước làm cơm rang trứng, bỏ thêm giăm bông cùng một ít hành thái nhỏ. Khả năng nấu nưởng của cậu cũng không tệ, nhưng ba cậu không thích

cậu nấu ăn, bởi Chẵn Bình Tân luôn cảm thấy con trai thì nên kéo bè

kéo lũ đánh nhau đá bóng đá ở bên ngoài, chứ không phải luôn ở trong

nhà.

Kệ đi, dù sao Chân Nguyễn Bạch hiện tại rất vui vẻ. Lúc đang ăn trưa, điện thoại của cậu đột nhiên vang lên, cậu liếc nhìn màn hình, là một dãy số lạ, nghi nghi hoặc hoặc mà nghe máy, liền nghe được âm thanh làm người khác run rẫy: "Bạn tốt?"

"A.... Là, là tôi đây." Chân Nguyên Bạch một tay bưng lên chén, tránh khỏi ánh mắt của em trai, đi tới bệ bếp dùng thìa múc cơm nhét vào miệng: "Sao vậy? Có việc gì à?"

"Đến chỗ tôi đi."

Cậu cho rằng tôi là nô ɭệ, cậu gọi thì phải đến à? Tắt điện thoại, Chân Nguyên Bạch nhanh chóng nhét hết cơm vào miệng, chén bát thì để em trai rửa, lại ngồi lên xe điện đi đến bệnh viện. Không đợi cậu đi vào đã thấy Thời Bất Phàm đứng ở trước của bệnh viện, ánh mắt hắn hung hãng, đầu quấn băng gạc, đầu tóc lộn xộn, cả người tàn ra cảm giác không kiên nhẫn.

Hắn vừa nhấc mắt, Chân Nguyên Bạch liền nuốt một ngụm nước miếng, nói thật, hiện tại cậu một chút cũng không muốn chịu trách nhiệm với Thời Bất Phàm, người này thật là đáng sợ.

Thời Bất Phàm bước từng bước trên đôi chân dài đi về phía cậu, Chân Nguyên Bạch nhìn đến vết máu trên mu bàn tay của hắn, bị thẩm qua bằng gạc, còn chảy vào trong lòng bàn tay, cậu nhìn liền biết chuyện gì đã xảy ra, đó là do đối phương rút kim tiêm mà không để lại chỗ tiêm nên mới thế, vội vàng rút từ giỏ xe điện một tờ khăn giấy. "Cậu mau đẻ lại đi, chặt một chút "

Thời Bất Phàm đưa tay đang chảy máu ra, lông mày cau lại như có thể kẹp chết một con ruồi: "Cậu đè lại giúp tôi đi." Chân Nguyên Bạch nhìn hắn một cái, giơ tay đè lại lỗ kim tiêm cho hẳn, Thời Bất Phàm nheo lại nửa đôi mắt nhìn cậu, Chân Nguyên Bạch trong lòng run sợ, lông mi run run, lấy khăn giấy lau vết máu cho hắn, nhỏ

giọng nói: "Cậu tìm tôi có việc gì sao?"

"Tôi với cậu không phải là bạn thân à? Không tìm cậu thì tìm ai?" Chân Nguyễn Bạch buông tay hắn ra, chột dạ nhìn hắn một cái, phát hiện trên cổ và mặt của hắn có vết đỏ đỏ, cậu có chút mê mang, định mở miệng hỏi thi Thời Bất Phàm đột nhiên nhấc chân dài, ngồi vào sau xe cậu: "Đi" Chân Nguyên Bạch vội vàng giữ chắc tay lái, "Đi, đi đầu cơ?"

"Nhà của cậu."

"Nhà tôi không..... tiện lắm đâu."

Không biết là do đau hay do cảm thấy phiền mà giọng Thời Bất Phàm có chữa khăn khăn: "Bạn thân đến nhà nhau thì không tiện cái gì?" "Em trai tôi còn đang ở nhà, đang làm bài tập."

"A Phàm?" Một người phụ nữ từ của bệnh viện đột nhiên chạy ra, bà kinh hoảng nói: "Con đi đâu vậy?"

Chân Nguyên Bạch chưa kịp phản ứng lại thì eo đột nhiên bị vỗ vỗ, môi Thời Bất Phàm tiến đến bên tai cậu, ngữ điệu mang vẻ uy hϊếp: "Nếu không đi thì tôi sẽ đánh cậu đến khóc luôn đấy."

Chân Nguyễn Bạch nháy mắt giống ngựa bị đánh mông, trái lay phải lắc phi trên đường.