Chương 9.1

Giọng Thời Bất Phàm không lớn cũng không nhỏ, khí phách thiếu niên tràn đầy, Quý Diễm Bình cảm thán trong lòng tuổi trẻ thật tuyệt vời, sau đó phạt hắn chạy mười vòng quanh sân thể dục.

Thời Bất Phàm cũng không có ý kiến gì.

Nhưng phía sau bỗng truyền đến âm thanh.

"Đầu cậu ấy đang bị thương... Không thể vận động mạnh được."

Quý Diễn Bình vừa quay lại liền nhìn thấy ánh mắt khϊếp đảm của Chân Nguyên Bạch, cậu chưa từng phản bác lại giáo viên, bình thường gặp mấy chuyện thế này của Thời Bất Phàm cũng đều trốn rất xa, thế mà hôm nay lại chủ động nói hộ cho Thời Bất Phàm, thật sự dọa Quý Diễm Bình giật mình.

Nhưng những gì cậu nói cũng là sự thật, Quý Diễm Bình chỉ muốn dạy cho Thời Bất Phàm một bài học chứ cũng không phải muốn cái mạng nhỏ của hắn, liền nói.

"Thế thì phạt đứng, hai tiết học."

"Sắp vào học rồi, em mau về lớp đi."

Cô nói xong thì đang định đi, kết quả Chân Nguyên Bạch lại do do dự dự, cẩn thận đi đến bên cạnh Thời Bất Phàm.

"Cậu ấy mang cơm vào trường... Em cũng ăn."

Hai con ngươi trong mắt Thời Bất Phàm lóe lên, khóe miệng không nhịn được cong lên, vui không chịu nổi.

Mí mắt Quý Diễm Bình nhảy lên một cái

"Em cũng tham gia?"

Tuy không trèo tường ra ngoài cùng, nhưng ăn cũng không ít đâu, cũng coi như cùng tham gia nhỉ?

Chân Nguyên Bạch vô cùng khẩn trương gật gật đầu.

"Em, em mấy ngày nay không đến nhà ăn ăn cơm... Em ăn mấy món mà cậu ấy mua."

Được.

Quý Diễm Bình hiểu rồi, cô không nhịn được oán hận trừng mắt nhìn Thời Bất Phàm, còn chưa kịp nghĩ xem giải quyết học sinh ưu tú này thế nào thì Lương Trọc lại chạy đến.

"Chân Nguyên Bạch, sao em lại ở đây? Sao không mau vào lớp đi học đi?"

Sau giây phút vui vẻ ngắn ngủi, Thời Bất Phàm cũng nhẹ giọng nói.

"Cậu không cần giúp tôi, tôi không sao đâu."

Chân Nguyên Bạch căn bản không nghe hắn nói cái gì, cậu lúc này thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn hai vị giáo viên.

"Em, em cũng sai, em nên bị phạt cùng cậu ấy."

Lúc ăn, Chân Nguyên Bạch cũng không nghĩ đến việc sẽ xảy ra tình huống này, ăn xong mới thấy hối hận, nhưng cậu cũng không thể để Thời Bất Phàm chịu phạt một mình được, tuy bây giờ đang đứng trên sân thể dục nhưng cứ như đứng trên chảo dầu vậy, mặt cậu đỏ bừng, trong lòng cảm giác xấu hổ không thể kiềm chế lan dần ra.

Lương Trọc cũng sững sờ luôn, ông tức giận đến mức mỡ trên cằm cũng run lên, vẻ mặt không thể tin nổi, há mồm thét lên.

"Một học sinh ngoan như em cùng Thời Bất Phàm...."

Quý Diễm Bình kịp thời kéo ông lại, cô liếc nhìn Chân Nguyên Bạch đang xấu hổ, nói.

"Được, nếu Chân Nguyên Bạch muốn cũng chịu tội với em thì hai đứa cùng chịu phạt, đứng một tiết đi."

Bây giờ là cuối thu mát mẻ, ánh nắng không quá gay gắt nhưng cũng không thể nói là dễ chịu được, Chân Nguyên Bạch lẳng lặng cúi đầu đứng bên cạnh hắn, ngón tay trắng như tuyết nắm lại trong tay áo, lông mi rũ xuống, không nói lời nào.

Chuông vào học vang lên, những thiếu niên đang chơi bóng trên sân chạy về phía tòa nhà dạy học, có người đi ngang qua cách họ không xa, cảm thấy mới lạ mà thảo luận.

"Sao Chân Nguyên Bạch cũng bị phạt đứng thế?"

"Mẹ kiếp, giờ cậu ta với Thời Bất Phàm đúng là ngồi cùng một thuyền rồi à?"

"Chậc chậc, Thời Bất Phàm đúng là trâu bò, kéo được cả thiên sứ xuống địa ngục luôn... Người ta lúc trước rõ ràng là một đứa trẻ ngoan mà."

"Đúng vậy, tiêu đề của báo trường tuần tới có khi là "Vì sao một học sinh gương mẫu lại sa ngã?" đấy, cậu ta lại được lên tiêu đề báo rồi."

Mấy người cùng nhau cười hì hì rồi rời đi, sau đó vẫn có mấy người chạy qua trước mặt họ, tất cả đều nhìn Chân Nguyên Bạch với ánh mắt ngạc nhiên không thể tin nổi.

Thời Bất Phàm dù mất trí nhớ nhưng da mặt vẫn rất dày, hắn nhét tay vào túi, ánh mắt đầy kiêu ngạo giống như không phải đang bị phạt đứng mà đang ngồi trên ngai vàng vậy.

Rất nhanh sau đó sân thể dục không còn ai nữa.

Mặc dù ngoài miệng Thời Bất Phàm bảo Chân Nguyên Bạch nên chăm chỉ học tập, nhưng trong lòng rất vui vẻ khi cậu cùng mình đồng cam cộng khổ, đợi đến lúc sân thể dục không còn ai nữa, hắn xoay qua nhìn Chân Nguyên Bạch, vừa nhìn một cái lập tức sửng sốt.

Đầu Chân Nguyên Bạch vẫn luôn cúi gằm, chóp mũi trắng như tuyết hơi hơi đỏ lên, lọn tóc mái hơi xoăn trên trán rũ xuống chạm mi mắt, một giọt nước không đi qua bên má mà rơi thẳng một đường vuông góc, nện xuống đường chạy màu đỏ trên sân thể dục.

"..."

Bầu không khí bất chợt yên tĩnh lại, trên sân thể dục dường như cả cơn gió cũng không có.

Thời Bất Phàm chạm nhẹ vào cậu.

"Nguyên, Nguyên Nguyên?"