Chương 8.3

Thời Bất Phàm kéo ghế qua ngồi xuống, tay cũng bưng một phần cơm, hắn gắp tôm và thịt trong nồi lẩu vào bắt Chân Nguyên Bạch, nói.

"Ăn nhanh đi, sắp vào học rồi."

Chân Nguyên Bạch bắt đầu ăn ngấu nghiến, cơm trong miệng đầy phồng cả má, vẻ mặt không thể tin nổi, ngấp ngứ nói.

"Lần đầu tiên tôi ăn đồ ăn ngoài trong trường đấy."

Thời Bất Phàm cong môi

"Lần sau lại mua cho cậu."

Chân Nguyên Bạch cảm thấy hạnh phúc vô vàn, ăn trưa trong trường cậu chẳng mấy khi được ăn no, cơm nhà ăn đúng là dở tệ, nam sinh đang tuổi ăn tuổi lớn ai chẳng ăn nhiều, khổ nỗi người kén ăn cũng nhiều.

Cậu nhịn không được nghĩ, làm bạn với Thời Bất Phàm cũng tốt quá đi, nếu hắn không quấy rầy cậu học tập, sau khi khôi phục trí nhớ cũng đừng đánh cậu vậy thì càng tốt.

Chân Nguyên Bạch ợ một cái, ăn no rồi.

Buổi trưa hôm sau, Thời Bất Phàm lại chui vào ký túc xá cho cậu ăn mì chua cay, ngày thứ ba là cơm gà, liên tục mấy ngày liền Chân Nguyên Bạch bị nuôi đến mức hết sức vui vẻ.

Biết Thời Bất Phàm có cách kiếm đồ ăn, đến nhà ăn cậu cũng không thèm đến nữa, vừa bắt đầu giờ nghỉ trưa liền lập tức về ký túc xá chờ Thời Bất Phàm mang đồ ăn đến đút mình ăn.

Trường học có cho mang cơm hộp của mình đến, nhưng mấy đồ ăn như lẩu xào cay và thực phẩm rác đều không được mang vào, mấy anh trai giao đồ cũng không được đến gần cổng trường, hơn nữa nếu bắt đầu vào học thì cổng trường sẽ lập tức đóng lại, dù giờ nghỉ trưa, học sinh cũng không được tự tiện ra ngoài, muốn làm gì cũng phải đợi tan học mới được.

Đối với Chân Nguyên Bạch mà nói, Thời Bất Phàm có thể ngày ngày mang cho cậu mấy món đầy hương vị cứ như tiên nhân hạ phàm vậy!

Hôm nay, Thời Bất Phàm lại mang lẩu xào cay, lúc Chân Nguyên Bạch ăn hắn cũng không tự bạc đãi bản thân, chuẩn bị một tô mì bò, hai người ngồi đối diện nhau ăn, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng loa phóng thanh.

"Thời Bất Phàm? Thời Bất Phàm ra đây cho tôi!!!"

Là tiếng của chủ nhiệm giáo dục*, Chân Nguyên Bạch hơi ngẩn ra, liếʍ liếʍ môi: "Sao, sao lại gọi cậu vậy?"

(*Raw 负责校纪校风的教导主任, )

"Không cần quan tâm đến ông ta."

Thời Bất Phàm xoay người khóa lại cửa phòng, Chân Nguyên Bạch nghe được tiếng bước chân bên ngoài, cửa liên tục bị gõ.

"Ở phòng nào? Để tôi xem ai dám bao che cho Thời Bất Phàm!!!"

Chân Nguyên Bạch sợ hãi, tay đang gắp đồ ăn không khỏi run rẩy, Thời Bất Phàm đặt đũa của mình xuống, giơ tay lên miệng.

"Suỵt"

Hắn đứng dậy đi đến trước cửa phòng, ghé vào của nghe động tĩnh bên ngoài, truyền đến toàn tiếng phàn nàn liên tục trên hành lang ký túc xá nam, hắn mở cửa ra rồi nhanh chóng chui ra ngoài đi đến bên cạnh cửa ký túc, huýt sáo

"Lương Đầu Hói, thầy tìm em làm gì?"

Chủ nhiệm giáo dục họ Lương, bởi vì quả đầu bóng loáng mà có mỹ danh "Lương Đầu Hói", ông tức giận

"Ngày hôm qua tôi đã nói với cậu thế nào? Hôm nay có cấp trên xuống kiểm tra, không được trèo tường ra ngoài, không được trèo tường ra ngoài..."

Ông bỗng nhiên nhớ mình vẫn đang cầm loa phóng thanh, vì thế vội vàng buông xuống, đi đến, quát.

"Cậu vẫn trèo! Nhìn gì mà nhìn? Ra đây với tôi, đọc lại nội quy trường, cậu đúng là không biết ngại!"

Chân Nguyên Bạch ở bên trong nghe đến mơ màng, chờ đến lúc âm thanh bên ngoài hoàn toàn biến mất, cậu mới dám vươn đầu ra ngoài hành lang, nam sinh phòng bên cạnh chửi bậy một tiếng.

"Tôi biết ngay trường học cho Thời Bất Phàm đi cửa sau mà. Lần nào cậu ta trèo tường ra ngoài chủ nhiệm giáo dục cũng đều biết, lần này mà không phải do có cấp trên xuống kiểm tra thì cũng lại mắt nhắm mắt mở cho xem."

Chân Nguyên Bạch quay lại tìm một cái túi ni lông màu đen, bọc lại phần thức ăn còn lại của hai người họ, cái túi này cũng là do Thời Bất Phàm tìm, là công cụ phi tang đồ ăn tránh việc bị giáo viên phát hiện.

Cậu vội vàng chạy xuống lầu, ném vào thùng rác trước cửa ký túc xá, hơi chột dạ.

Cách đó không xa, Lương Đầu Hói đang dẫn Thời Bất Phàm đi về phía sân thể dục, theo động tác liên tục xoay đầu về phía Thời Bất Phàm, là tiếng ông khiển trách không ngừng vang lên.

Khổ nhất vẫn là giáo viên chủ nhiệm cô Quý bị gọi ra sân thể dục, Lương Đầu Hói tức giận ném loa phóng thanh cho cô

"Học sinh của cô đấy, quản cho tốt vào."

Quý Diễm Bình khổ không tả nổi, vốn dĩ ban đầu Thời Bất Phàm cũng đâu có phải được phân vào lớp một đâu, sau khi chia lớp không lâu, không biết hắn bị gì, hôm nào cũng chạy sang lớp chọn đuổi bạn học vốn thuộc lớp một ra đứng một bên, còn bản thân thì thản nhiên làm tu hú chiếm tổ mà ngồi nghe giảng, hiệu trưởng thấy hắn có "tinh thần hiếu học", mới phá lệ cho hắn vào lớp một luôn.

Cô tắt loa phóng thanh đi, tức mà không nói nổi.

"Em trèo tường ra ngoài làm gì?"

"Mua đồ ăn ạ."

"Hôm nào cũng mua?" Quý Diễm Bình nói

"Nhà ăn không có cơm cho em ăn à? Em liên tục trèo tường ra ngoài một tuần liền?"

Hai tay Thời Bất Phàm đan lại đặt sau đầu, thiếu niên dưới ánh mặt trời như bạch dương*, hắn nâng lên đường hàm duyên dáng, khóe mắt nhìn về phía Chân Nguyên Bạch, người đang đứng cách đó không xa với đôi mắt trợn tròn, bỗng nháy mắt với cậu một cái, khóe miệng cong lên.

"Em... Vàng ngọc quý giá, ăn ở nhà ăn sợ tủi thân."

—--------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Nguyên: Thời đặc biệt phiền.

Người đọc A: Thời rất phiền.

Người đọc B: Thời thật phiền.

Thời Ca: ... Sao mấy người có thể thế hả?

----------------------------------

*Cây bạch dương Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương - Chương 8.3