Chương 7.1

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Chân Nguyên Bạch sau khi tan học không thể về nhà, mà phải viết kiểm điểm.

Cậu cùng Thời Bất Phàm ngồi đối diện nhau, người sau đã bắt đầu vung tay vén áo, xoẹt xoẹt mấy cái đã được nửa trang giấy, mà Chân Nguyên Bạch tay mãi không động.

Cậu càng nghĩ càng thấy mình lừa Thời Bất Phàm chuyện này đúng là không đáng.

Nếu biết rằng làm anh em tốt với hắn thì phải cùng viết bản kiểm điểm còn bị dính líu đến chuyện đánh nhau, cậu nhất định sẽ không nói dối đâu.

Thời Bất Phàm phát hiện cậu luôn nhìn mình, vậy nên giương mắt nhìn lại.

"Thời Ca của cậu đẹp trai quá phải không?"

Sao người này có thể tự luyến đến vậy cơ chứ? Chân Nguyên Bạch hơi mơ màng.

"Rất, rất đẹp trai."

Thời Bất Phàm híp mắt.

"Nhìn đến choáng váng luôn rồi à? Sao chẳng động đậy gì thế?"

Chân Nguyên Bạch đành phải cúi đầu, trong lòng cảm thấy kì lạ, sao cứ cảm thấy Thời Bất Phàm nói cứ... sến súa thế nào ấy?

Cậu nghịch bút cả buổi, cuối cùng cũng chỉ viết được ba chữ to đùng "Bản kiểm điểm", Thời Bất Phàm đã viết xong một trang đầy chữ từ lâu rồi, lười biếng nhìn cậu.

"Sao cậu không viết thế?"

"À..." Chân Nguyên Bạch khổ sở nói

"Tôi không biết tôi làm sai cái gì."

Có làm gì sai đâu, rõ ràng cậu chẳng làm gì cả, người gây chuyện là Lâm Khôn, người đánh nhau lại là Thời Bất Phàm, cậu là người bị bắt nạt mà, không cãi nhau cũng không đánh nhau... sao vẫn phải viết kiểm điểm cơ chứ?

Thời Bất Phàm chống cằm nhìn cậu, tay ngoắc ngoắc về phía cậu.

"Đưa đây, tôi viết cho cậu."

"Chữ chúng ta không giống nhau."

"Vậy tôi viết cậu viết lại theo, được chưa?"

Thời Bất Phàm rút ra một tờ giấy trắng, Chân Nguyên Bạch lập tức nhìn theo hắn.

Ngòi bút ma sát trên mặt giấy, rất nhanh một hàng chữ đã hiện lên trên mặt giấy trắng.

[Em xin kiểm điểm, em không nên thông minh như vậy, cũng không nên có thành tích tốt như thế. Em không nên không ngăn cản giáo viên các lớp lấy bài văn của em làm bài mẫu, không nên khiến các thầy cô tuyên dương em thông minh thế nào, thành tích tốt ra sao, điều không nên nhất là không nên vào trường này học, không nên cho phép trường dùng tên em để thu hút tân sinh viên.

Nếu em không quá ưu tư, thành tích quá tốt thì sẽ không bị ai cố ý nhắm vào, cố ý gọi bằng mấy cái tên vớ vẩn, càng không thể bị cuốn vào sự việc không thể giải thích đúng sai này.]

Hắn ngồi một bên viết, Chân Nguyên Bạch vừa duỗi đầu nhìn vừa không nhịn được nở nụ cười, Thời Bất Phàm đưa mắt nhìn cậu, nhướn mày nói

"Biết viết thế nào chưa?"

Da mặt Chân Nguyên Bạch hơi nóng lên.

"Vô liêm sỉ quá, tôi mà viết thế... giáo viên sẽ cảm thấy tôi đang khıêυ khí©h đấy."

Thời Bất Phàm ngẫm nghĩ, hỏi.

"Vậy trừ bỏ cái đấy thì cậu còn sai cái gì à?"

Chân Nguyên Bạch nhìn hắn, cắn môi chậm rãi lắc đầu.

Thời Bất Phàm đem bản kiểm điểm mình đã viết xong đẩy qua phía cậu.

"Chép đi."

Chân Nguyên Bạch chần chờ cầm bút thì thấy Thời Bất Phàm bắt đầu tìm kiếm gì đó, cậu hỏi.

"Cậu làm gì thế?"

"Tìm cốc, khát."

Hắn lục lọi văn phòng như nhà của mình, Chân Nguyên Bạch theo bản năng nhìn ra cửa trông giúp hắn, Quý Diễm Bình cũng không nhìn chằm chằm hai người viết bản kiểm điểm mà chỉ nhìn họ ngồi vào trong văn phòng rồi đóng cửa rời đi.

Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng tìm thấy cốc giấy dùng một lần, lấy hai cốc nước từ máy lọc, đặt trước mặt cậu, nói .

"Sao cậu viết chậm thế?"

Chân Nguyên Bạch vẫn cảm thấy hơi khó xử.

"Tôi cảm thấy... viết như thế không tốt lắm đâu."

Thời Bất Phàm chọc lưỡi vào bên má, nhíu mày.

"Nếu cậu không viết thì tôi đi đây, cậu ở lại đây một mình cứ từ từ mà viết."

Chân Nguyên Bạch luống cuống.

Bảo cậu một mình ngồi trong văn phòng viết bản kiểm điểm thì mất mặt lắm!

Cậu lại nhìn qua bản nháp mà Thời Bất Phàm viết, buồn rầu mà bắt đầu chép, sau khi viết mấy chục từ, bỗng lại nhịn không được cười một cái, trong lòng sinh ra cảm giác vui sướиɠ, cậu trộm nhìn Thời Bất Phàm, miệng hắn cong cong, hất cằm ý bảo cậu nhanh lên.

Nén cười chép xong bản kiểm điểm, Thời Bất Phàm liền lấy bản kiểm điểm của cả hai đè xuống dưới cái ly trên bàn làm việc của Quý Diễm Bình.

"Đi thôi."

"Cô giáo chưa quay lại mà..."

"Vậy cậu cứ ở đây mà chờ đi, tôi đi đây."

Thời Bất Phàm kéo cửa đi ra ngoài, Chân Nguyên Bạch ngồi một mình trên ghế một lát, nhìn trái nhìn phải chỉ thấy có mình cậu, sau một hồi đấu tranh tâm lý, cuối cùng cũng vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.

"Thời, Thời Bất Phàm?"

Bên ngoài không thấy đối phương đâu, Chân Nguyên Bạch hơi hoảng hốt, cậu chưa từng làm việc thế này, luôn cảm thấy hơi sợ hãi, đang định quay lại văn phòng giáo viên ngồi tiếp thì Thời Bất Phàm từ bên ngã rẽ ló mặt ra.

"Ở đây."