Chương 51: Vả mặt liên tiếp 3

Giống như những ngôi sao chảy khỏi tay nàng, Quân Vô Tà nheo mắt lại, trên mặt không có chút cảm xúc.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, khó tin nhìn hành động của Quân Vô Tà.

Khuôn mặt của Mặc Huyền Phỉ và Bạch Vân Tiên đột nhiên tái mét.

Tiểu quỷ này căn bản không phải muốn mượn hoa hiến Phật mà nàng đang vả mặt bọn họ mà thôi!

Bột phấn linh thạch dần dần tan đi, Quân Vô Tà đưa tay tới gần cổ, vươn ngón áp út nhẹ nhàng vuốt ve cổ mình, nhìn Mặc Huyền Phỉ đầy khıêυ khí©h.

Mắt Mặc Huyền Phỉ đỏ bừng.

Nếu không phải đang ở chợ Quỷ, chắc chắn hắn ta sẽ làm thịt tên tiểu quỷ không biết trời cao đất rộng này.

Bạch Vân Tiên lại cắn môi, nhìn chằm chằm vào Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà hài lòng nhìn khuôn mặt đen thui của Mặc Huyền Phỉ, nàng quay người đưa hộp gấm có chín viên Đông châu kia cho thiếu niên phía sau.

"Sách của ta." Quân Vô Tà nói.

Thiếu niên kia ngẩn ngơ hồi lâu mới đưa mấy cuốn sách cho Quân Vô Tà. Ánh mắt cậu ta vẫn tập trung trên người Quân Vô Tà, giống như đang tự hỏi gì đó.

Thấy hai người tiến hành trao đổi, tất cả mọi người đều phát điên. Tên tiểu quỷ này không phải bị đần chứ?

Một đống linh thạch vô giá bị nàng tiện tay bóp nát tất cả.

Bây giờ một hộp Đông châu trân quý lại bị nàng lấy để đổi mấy cuốn sách rách nát?

Tất cả mọi người đều phát điên rồi.

Có tiền thì tùy hứng!

Mặc Huyền Phỉ nhìn Quân Vô Tà đưa độp Đông châu ra để đổi lấy mất cuốn sách rách nát vứt trên đất cũng không ai thèm nhặt thì suýt nữa nôn ra máu. Hắn ta âm trầm kéo Bạch Vân Tiên nhanh chóng đi khỏi đám đông.

Hôm nay, hắn ta thật sự không còn chút mặt mũi nào nữa!

Sau khi lấy được sách, Quân Vô Tà cảm nhận được Tiểu Bạch Liên vui mừng, nàng cất sách rồi lập tức rời đi.

"Tiểu tử kia! Có rảnh thì lại đến nhé! Đông châu và những thứ khác đều có đủ!" Lão nhân nơi sạp hàng lớn giọng ầm ĩ.

Quân Vô Tà đi một đoạn lại phát hiện có một người vẫn đi theo phía sau nàng, nàng qua đầu lại.

Thiếu niên với vẻ mặt ngây thơ vô tội đang ở phía sau nàng.

Thấy Quân Vô Tà xoay người, cậu ta chớp mắt, nở nụ cười hơi đểu giả.

"Cái gì?" Quân Vô Tà hỏi.

"Cái kia, ngươi còn đan dược định đưa cho ta lúc trước không?" Thiếu niên gãi gãi đầu, xấu hổ nói.

"Ngươi nói ngươi không cần." Quân Vô Tà cau mày, nếu không phải thiếu niên này cứ khăng khăng thì nàng cũng không phải chạy đi chạy lại đến tận bây giờ.

"Ặc, ta không biết trong tay ngươi lại có đan dược chất lượng như thế, ta tưởng rằng ở nơi như thế này sẽ không có đan dược gì tốt." Đúng là ngay từ đầu thiếu niên không định lấy đan dược của Quân Vô Tà, ngay cả Tề Vân Đan cậu ta cũng chướng mắt thì lại càng không trông chờ trong tay một tiểu quỷ như vậy có thể có gì tốt.

Nhưng sau khi lão nhân kia mở bình dược sau, cậu ta đã nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm tai hại!

"Cái kia, không phải ngươi nói sau khi xong việc sẽ cho ta một viên sao?" Thiếu niên nhìn Quân Vô Tà, khuôn mặt nhem nhuốc hơi đỏ lên.

“Trong hộp kia có chín viên Đông châu." Quân Vô Tà nhắc nhở.

Lúc trước nàng từng nói sau khi xong việc sẽ cho thiếu niên một viên đan dược, nhưng hiện giờ số lượng Đông châu ngược lại tăng gấp đôi, nàng không cần phải cho đan dược nữa.

Hơn nữa, cậu ta cũng không muốn, không phải sao?

"Ta có thể trả lại cho ngươi năm viên." Thiếu niên kia vội nói.

"Ta không cần." Dứt lời, Quân Vô Tà xoay người bước đi, nàng còn muốn tiếp tục tìm công pháp chân chính.

Thấy Quân Vô Tà rời đi, thiếu niên buồn bực nắm đầu, nhìn hộp gấm trong tay, có chút bất lực.