Chương 50 Vả mặt liên tiếp 2

“Vị công tử này, không biết trong tay ngươi còn đan dược như vậy nữa không? Ta sẵn sàng đổi bằng bất cứ thứ gì, ta chỉ muốn vì người thương mà tìm kiếm một lễ vật, xin hãy thanh toàn.” Mặc Huyền Phỉ đi đến trước mặt Quân Vô Tà với vẻ cao quý và kiêu ngạo, mở miệng nói ra ý đồ của mình.

Hắn ta không biết rốt cuộc đan dược trong tay tiểu quỷ này là cái gì, nhưng hôm nay hắn ta đến đây chỉ để lấy lòng Bạch Vân Tiên, nếu không làm được, chẳng phải phí công nhọc sức hay sao?

Lão nhân kia không cần tiền, không cần Tề Vân Đan nhưng lại ôm đan dược của tiểu quỷ không tên này như bảo bối, hắn ta thật sự muốn nhìn xem thiên hạ này có bao nhiêu kẻ ngốc như vậy, với thân phận và tài lực của hắn ta, còn có cái gì mà hắn ta không lấy được?

Quân Vô Tà lạnh lùng nhìn Mặc Huyền Phỉ, đôi mắt lạnh lẽo hơi nheo lại.

Người Hoàng thất.

Người bắt nạt gia gia và tiểu thúc của nàng.

Đều đáng chết.

Cho dù đan dược của nàng cho chó ăn cũng không cho hắn ta.

“Không đổi.” Quân Vô Tà lạnh lùng nói.

Muốn đan dược?

Nếu không phải bây giờ không thích hợp, nàng thật không ngại cho hắn ta ăn độc dược.

Miễn phí, không thu tiền.

Lại bị vả mặt lần nữa trước mặt mọi người, mặt Mặc Huyền Phỉ hoàn toàn tối sầm.

Nhưng hắn ta cũng đã đến rồi, cũng khiến Quân Vô Tà thay đổi chủ ý.

“Ta có thể cho ông hai viên đan dược, ông đưa hai khối linh thạch có thuộc tính giống nhau kia cho ta.”

Quân Vô Tà chỉ vào hai viên linh thạch nằm dưới đống linh thạch.

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn theo, trong giây phút nhìn thấy hai viên linh thạch kia, bọn họ đều ngẩn người.

Hai viên linh thạch kia không phải cái mà Mặc Huyền Phỉ và Bạch Vân Tiên nhìn trúng hay sao?

Biến cố bất chợt khiến mọi người đều bất ngờ. Tiểu tử này vừa từ chối lời đề nghị của lão nhân, lại từ chối lời của Mặc Huyền Phỉ, tại sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Đừng nói là?

Ánh mắt thông cảm và dò xét quét qua quét lại trên người Mặc Huyền Phỉ và Bạch Vân Tiên.

Tiểu tử này thông minh đến mức muốn mượn hoa hiến Phật, khả năng nàng đã đoán ra ý đồ của Mặc Huyền Phỉ, muốn tặng không những viên linh thạch này cho Mặc Huyền Phỉ và Bạch Vân Tiên, nàng từ chối đề nghị của Mặc Huyền Phỉ e rằng cũng chỉ muốn làm cho sự việc hấp dẫn hơn.

Mặc Huyền Phỉ cũng nghĩ tới điều này, biểu cảm chợt rạng rỡ hơn.

Lão nhân kia cũng không để ý đến Quân Vô Tà vì cái gì mà đồng ý lời đề nghị của ông ta. Ông ta chỉ biết rằng, ông ta có được thứ mình muốn, thêm một phần cũng đủ rồi.

“Được được được, ta lập tức tìm cho ngươi.” Không chút do dự, lão nhân nhanh nhẹn lấy ra mấy viên linh thạch, cười ha hả đưa cho Quân Vô Tà.

Quân Vô Tà lấy thêm hai bình sử nhỏ trong lòng ra, đưa cho lão nhân kia.

Một nắm linh thạch rơi vào tay Quân Vô Tà, nàng đeo hộp gấm đựng Đông châu bên hông, liếc nhìn linh thạch trong tay, lại ngước mắt nhìn Mặc Huyền Phỉ và Bạch Vân Tiên đứng phía trước cách nàng năm mét.

Sắc mặt hai người kia đã khá hơn, đồng thời nhìn Quân Vô Tà, dường như đang chờ nàng đến gần

Tất cả mọi người nhìn Quân Vô Tà, đều chờ nàng mượn hoa hiến Phật.

Rắc.

Một viên linh thạch bị Quân Vô Tà bóp nát bằng hai ngón tay trước cái nhìn chăm chú của mọi người, khối linh thạch vỡ vụn biến thành những ánh sao rải rác trên mặt đất.

Quân Vô Tà không biểu cảm nhìn Mặc Huyền Phỉ và Bạch Vân Tiên, từng chút từng chút bóp nát tất cả những linh thạch trong tay nàng. Những khối linh thạch vô giá hóa thành bột phấn trong tay nàng. Nàng nhẹ nhàng nâng tay lên, bột phất xinh đẹp chảy từ lòng bàn tay xuống, biến mất trong đám đông.

Mặc dù linh thạch quý giá hơn đá quý nhưng không cứng bằng đá quý. Nàng chỉ cần dùng sức là có thể nghiền nát, đây là lý do vì sao kích thước của linh thạch đều rất nhỏ.