Chương 49: Vả mặt liên tiếp 1

“Không biết, đan dược này có thể lọt vào mắt xanh của tiền bối hay không?” Ngay khi bầu không khí đang căng thẳng, một bóng dáng nho nhỏ bước ra khỏi đám đông.

Tiểu thiếu niên khoảng chừng mười bốn tuổi, trong tay cầm một cái bình sứ, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đi tới trước sạp hàng, đưa thứ trong tay cho lão nhân kia.

“Ta nói tiểu quỷ này, ngươi cũng đừng đến góp vui nữa, ngay cả Tề Vân Đan người ta cũng chướng mắt, ngươi tùy tiện lấy mấy viên đan dược để lừa gạt, cẩn thận bị người ta làm mất mặt.” Đám người ở bên cạnh rất buồn bực trước hành động vừa rồi của lão nhân, họ cũng thấy vẻ mặt không vui của Mặc Huyền Phỉ và Bạch Vân Tiên nên vội vàng mở miệng trả đũa hai người mới đến.

Quân Vô Tà không thèm nhìn những người đó mà chỉ nhìn lão nhân kia.

Lão nhân liếc nhìn Quân Vô Tà một cái, đứng dậy nhận lấy bình sứ, vừa nói: “Tiểu tử kia, ngươi muốn đổi cái gì?”

“Đông châu.”

“Ồ.” Lão nhân thờ ơ mở bình sứ ra, đột nhiên, ông ta ngửi thấy mùi dược liệu tràn ngập trong không khí, trong mùi dược thảo thoang thoảng mùi hoa sen thơm ngát, khiến người ta ngửi xong cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều trở nên vô cùng sảng khoái.

Ngay cả những người vây xung quanh sạp hàng cũng không khỏi thở dài sảng khoái khi ngửi thấy mùi này, như thể toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể đều được mùi hương đó thấm vào làm giãn nở ra.

Ánh mắt mờ mịt của lão nhân lập tức trở nên sáng ngời, vẻ tùy ý trên mặt lập tức biến mất. Ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Quân Vô Tà với vẻ ngoài bình thường này.

“Tiểu tử kia, đây là dược gì? Có tên gì?” Trong giọng nói kia có chút gấp gáp.

“Không tên, chỉ là đan dược điều trị khí huyết mà thôi.” Quân Vô Tà lười đặt tên cho đan dược này, chẳng qua chỉ là dược nàng cùng để điều dưỡng sức khỏe cho Quân Tiển và Quân Khanh mà thôi, không cần phải nghiêm túc như vậy.

“Ngươi còn bao nhiêu đan dược này? Hay là ngươi cho ta thêm một viên nữa đi. Ngoài chín viên Đông châu ra, trong tất cả những thứ ta có ở đây, ngươi tùy ý lựa chọn ba thứ, thế nào?” Ánh mắt sáng rực của lão nhân nhìn chằm chằm Quân Vô Tà, bình dược trong tay được ông ta ôm cẩn thận trong lòng, tỏ rõ không định trả lại cho Quân Vô Tà.

Lời nói của lão nhân lại khiến tình cảnh này lại mất kiểm soát một lần nữa, tất cả mọi người đều khó tin trợn mắt nhìn Quân Vô Tà như nhìn thấy ma.

Lão nhân này không cần Tề Vân Đan nhưng giờ lại trân trọng một bình đan dược không tên như vậy, đây là tiết tấu kiểu gì vậy?

Chẳng lẽ đan dược mà tiểu tử này lấy ra còn tốt hơn Tề Vân Đan của tông chủ Khuynh Vân Tông?

“Không cần, ta chỉ muốn Đông châu.” Quân Vô Tà cũng không có hứng thú với những thứ khác trong sạp hàng .

“Ngươi không xem lại sao?” Lão nhân có chút không tình nguyện nhìn Quân Vô Tà, ước gì có thể lấy thêm một viên đan dược không tên từ trên người nàng.

“Không cần.” Quân Vô Tà khẽ cau mày, sao lại nhiều lời như vậy.

“Vậy ngươi nói xem, ngươi cần gì? Nếu có, ta có thể đổi cho ngươi được không?” Vừa nói, lão nhân vừa lấy ra một chiếc túi vải từ trong bụng ra và đổ những thứ trong túi lên trên sạp hàng. .

Những viên linh thạch lấp lánh lần lượt lăn xuống, lấp đầy sạp hàng nhỏ, chất lượng của những viên linh thạch đó thật ra còn tốt hơn những loại bán ở sạp hàng trước đó!

Trong lúc nhất thời, mọi người trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào đống linh thạch, tự hỏi mình có bị hoa mắt hay không.

“Ta chỉ muốn Đông châu.” Ngay cả liếc nhìn mấy viên linh thạch này Quân Vô Tà cũng lười bố thí.

Lão nhân há miệng còn muốn thương lượng thêm một chút nhưng bóng người lại đi trước một bước.