Chương 48: Oan gia ngõ hẹp 3

Sắc mặt Mặc Huyền Phỉ có chút khó coi. Bạch Vân Tiên ở một bên hơi cau mày, nàng ta tiến lên một bước, từ trong lòng lấy ra một bình thuốc đưa cho lão nhân.

“Những thứ này đủ chưa?” Bạch Vân Tiên khẽ nâng cằm.

Lão nhân cầm lấy bình thuốc, nhướng mày nhìn Bạch Vân Tiên.

Những người xem xung quanh đều rướn cổ ra xem chuyện gì đang xảy ra, thứ đồ đệ của tông chủ Khuynh Vân Tông mang ra có gì khác biệt không? Đúng là bảo bối tốt khó gặp.

Lão nhân mở nắp bình ra và ngửi.

Một mùi thơm tràn ra từ trong chai, mùi thơm khiến người ta mê mẩn.

“Cái này tên là?” Lão nhân hỏi.

Bạch Vân Tiên nói: “Đây là Tề Vân Đan do sư phụ ta luyện chế.”

Bạch Vân Tiên vừa nói ra những lời này, khắp nơi đều là tiếng hít hơi lạnh.

Tề Vân Đan!

Nghe đồn, loại đan dược này chỉ có tông chủ Khuynh Vân Tông có thể luyện chế, đan dược này có thể nói là thần dược cứu mạng, cho dù là ai, chỉ cần dùng mỗi ngày đều có thể kéo dài sự sống. Để có được Tề Vân Đan, các nước không tiếc bỏ ra số tiền lớn, cầu cạnh Khuynh Vân Tông. Lần này Bạch Vân Tiên đến Thích quốc chính là vì tặng một viên Tề Vân Đan mà quốc vương Thích quốc đã yêu cầu.

Mà viên trên tay Bạch Vân Tiên là do sư phụ đưa riêng cho nàng.

Cái tên Tề Vân Đan này rất vang danh ở các quốc gia.

“Thật không hổ là đệ tử của tông chủ Khuynh Vân Tông, vừa ra tay đã đưa ra bảo bối chết người, lão nhân này thật sự là được hời lớn!” Rất nhiều người thầm ghen tị, nếu không phải thân phận của Bạch Vân Tiên đặc biệt, bọn họ ước gì có thể xông lên dùng cả gia sản để đổi lấy.

“Một viên Tề Vân Đan đổi mấy thứ này thật sự là lỗ vốn.”

“Ngươi thì biết cái gì, Tề Vân Đan kia là do sự phụ của Bạch Vân Tiên cô nương luyện chế, dùng rồi có thể xin sư phụ nàng ta lần nữa, ngươi cho Bạch Vân Tiên là người bình thường? Đối với nàng ta mà nói, có lẽ đan dược này cũng không đáng giá đâu.” Những lời nói chua chát phát ra từ miệng những người đứng xem, trong lòng bọn họ lại thầm ghen tị với Mặc Huyền Phỉ.

Có thể dụ dỗ nắm được Bạch Vân Tiên trong tay, chẳng phải sau này tên Nhị Hoàng tử này có thể thuận buồm xuôi gió rồi?

Quả nhiên không phải nữ thổ phỉ như Quân Vô Tà có thể so sánh với Bạch Vân Tiên được.

Những tiếng ngưỡng mộ không ngừng vang lên, dường như Bạch Vân Tiên đã quen, trên mặt không có bao nhiêu vui mừng, nhưng ý cười trong mắt Mặc Huyền Phỉ lại càng đậm.

Đáng tiếc, lúc này lão nhân kia lại bĩu môi, không do dự trả lại bình đựng Tề Vân Đan kia cho Bạch Vân Tiên.

Trên khuôn mặt kiêu ngạo của Bạch Vân Tiên xuất hiện một chút cứng ngắc.

“Ta không cần thứ này, không đổi.” Lão nhân lại ngồi xuống, chậm rãi hút tẩu thuốc.

Lập tức, ánh mắt của mọi người đều rớt xuống đất.

Có phải lão nhân này bị đần hay không?

Tề Vân Đan cũng không muốn?

Sắc mặt Bạch Vân Tiên càng ngày càng khó coi, nàng ta không ngờ có người sẽ cự tuyệt đan dược do sư phụ nàng ta luyện chế.

“Vị lão nhân này, đây chính là Tề Vân Đan, ông thật sự không muốn sao?” Mặc Huyền Phỉ vừa mới cảm thấy có chút đắc ý thì lập tức đã bị đánh nát.

“Không cần, nếu các người không có đan dược khác thì không cần phải đợi ở trong này.” Thái độ của lão nhân rất mất kiên nhẫn.

Bị người ta làm mất mặt trước mặt mọi người, sắc mắt Mặc Huyền Phỉ và Bạch Vân Tiên cực kỳ khó coi.

Bọn họ bắt đầu nghì ngờ, có phải lão nhân này cố ý gây sự hay không, ngay cả Tề Vân Đan cũng chướng mắt, thế thì trên thế gian này còn có đan dược gì có thể đổi được đồ trong tay ông ta nữa?

“Không đổi thì không đổi. Ông thật sự cho rằng những thứ kia là bảo bối sao? Nếu không muốn bán thì cứ nói thẳng là được.” Mặc Huyền Phỉ hừ lạnh một tiếng.

Lão nhân liếc mắt một cái, cười khẩy một tiếng không thèm nhìn hắn ta nữa.