Chương 40: Chợ Quỷ

“Tám chín phần, những việc mà thân xác này làm trước đây để lại không ít vết nhơ, không thể nào gia gia lại chủ động bảo ta tham gia sinh thần của Thái tử. Ông ấy mới bãi triều trở về, hẳn là ý của gia hỏa trên ngôi vị Hoàng đế kia." Quân Vô Tà vừa đi vừa nhẹ giọng nói với mèo đen nhỏ.

"Meo?"

Hôn quân? Ông ta bảo người tham gia thọ yến làm gì?

"Ở trong mắt bọn họ, tiểu thúc của ta đã là người chết. Thế hệ trẻ tuổi ở Lân Vương phủ chỉ còn một mình ta. Trong mắt bọn họ, chẳng qua ta chỉ là một tiểu quỷ không được tích sự gì. Tiểu thúc vừa chết, gia gia cũng lớn tuổi, ta không gánh vác được trọng trách vực dậy Lân Vương phủ, tất nhiên bọn họ sẽ không lo lắng gì. Thụy Lân quân từng lập vô số chiến công, cho nên dù có muốn ăn cháo đá bát, bọn họ cũng muốn tỏ vẻ hời hợt bề ngoài. Hơn nữa, bọn họ không thể dò xét tình hình của tiểu thúc từ miệng gia gia ta, nhưng thật ra ta là một tiểu quỷ mười bốn tuổi, rất dễ lỡ miệng. Hơn nữa... Ngươi không biết một nữ nhân bị một nam nhân vứt bỏ, đến dự sinh thần của huynh trưởng nam nhân đó, nhìn thấy hắn ta cùng nữ nhân khác chàng chàng thϊếp thϊếp trước mặt đa số đại thần, loại chuyện này có phải rất bất thường không?" Thường ngày Quân Vô Tà không nhiều lời, ngay cả những người được coi là người nhà như Quân Tiển và Quân Khanh cũng hiếm khi nói được mấy câu.

Nhưng khi đối mặt với con mèo đen nhỏ, khả năng giao tiếp bằng ngôn ngữ của nàng tăng lên rõ rệt, nàng có thể buột miệng nói ra mà không cần phải tự mình sắp xếp.

"Meo!!" Mèo đen nhỏ tức giận.

Không biết xấu hổ! Thật sự cực kỳ không biết xấu hổ! Quả nhiên hôn quân và nam nhân cặn bã là cùng một nhà! Lại muốn tỏ vẻ ban ân huệ đãi công thần, lại muốn moi móc tình hình Quân Khanh thúc thúc từ miệng người, còn muốn nhân cơ hội này để khiến người lúng túng, khiến người mất mặt! Sao thế giới này lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ!

"Bọn họ không phải muốn làm ta mất mặt mà là muốn Lân Vương phủ mất mặt. Chắc là gia gia không muốn để lộ tình hình hiện tại của Lân Vương phủ nên mới miễng cưỡng đưa ra quyết định này." Quân Vô Tà không có cảm giác gì với sự sắp xếp này, người cầm quyền tự cho là thông minh thường sẽ làm ra chuyện tự lừa mình dối người.

"Bất quá, cũng không phải chuyện gì lớn, để cho bọn họ kiêu ngạo một thời gian, cuối cùng ta sẽ khiến bọn hắn đẹp mắt." Đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Quân Vô Tà xuất hiện một tia lạnh lùng.

Gây phiền phức cho nàng, nàng sẽ không để ý.

Nhưng nếu những người đó dám tính kế trên người gia gia và tiểu thúc của nàng, thì đừng trách nàng lòng dạ độc ác.

"Người ngu ngốc không đáng sống ở thế giới này, dù sao bọn họ cũng sẽ chết." Quân Vô Tà cụp mắt xuống, nhìn lọ thuốc trong tay.

Bác sĩ có thể cứu người nhưng cũng có thể gϊếŧ người.

Nàng có thể kéo người chết trở về từ Diêm Vương điện, tất nhiên cũng có thể đá người sống xuống dưới!

"Meo!"

Chủ nhân, người thật hùng mạnh và độc đoán! Gϊếŧ hết bọn ngu ngốc đó đi!

Quân Vô Tà không nói thêm gì nữa, nàng tiếp tục bình tĩnh tiến về phía trước, nhưng trong đầu đã bắt đầu lập ra một kế hoạch dài hạn hơn.

Thân thể của nàng đã được điều trị đến mức độ xuất sắc, Quân Khanh phải mất hơn một năm mới có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, trong khoảng thời gian này nàng sẽ không nhàn rỗi. Hiện tại có giới linh, nàng sẽ tận dụng tốt, sẽ từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, quét sạch mọi cặn bã chướng mắt.

Để khiến bản thân mạnh mẽ hơn, nàng phải tu luyện linh lực.

Chuyện mình có giới linh là bí mật được Quân Vô Tà giấu kín.

Sau khi Quân Tiển trao cho Quân Vô Tà phần lớn quyền lực trong Lân Vương phủ, Quân Vô Tà đã từng tìm công pháp thích hợp để mình tu luyện trong thư phòng lưu giữ công pháp.