Chương 39: Triều Đình 2

Ngô Vương cảm thấy có chút khó chịu khi bị Quân Tiển nhìn chằm chằm. Lúc còn trẻ, Quân Tiển đã gϊếŧ rất nhiều người và là dũng mãnh đệ nhất Thích quốc. Dù đã già nhưng các quốc gia giáp ranh với Thích quốc vẫn còn lưu truyền uy danh của Quân Tiển năm đó.

Bị Quân Tiển nhìn chằm chằm, Ngô Vương vô thức nuốt nước miếng.

“Chuyện của Lân Vương phủ ta không phiền các vị phải quan tâm." Thấy mọi người ngừng cười, lúc này Quân Tiển mới thu hồi ánh mắt.

"Khụ, ta đây là đang quan tâm đến trụ cột quốc gia mà thôi." Thấy Quân Tiển cũng không ra oai, cuối cùng Ngô Vương mới hiểu ra.

"Đúng rồi, ta nghe nói Quân Vô Tà nhà ông gần đây không ra ngoài nhiều? Haiz, nó vẫn còn trẻ, cho dù không có duyên với Mặc Huyền Phỉ thì cũng không cần phải buồn bã như vậy, dù sao cũng nên ra ngoài hít thở không khí tốt lành, đừng ở nhà ngột ngạt." Nhận ra Quân Tiển không còn là mãnh hổ năm đó, Ngô Vương không còn kiêng dè nữa, nói Quân Khanh xong thì nói đến Quân Vô Tà khiến Quân Tiển càng ngột ngạt.

Quân Tiển trừng mắt liếc Ngô Vương một cái.

Ngô Vương cười nói: “Tháng sau là sinh thần của Thái tử, Thánh thượng sai ta và Lễ bộ sắp xếp chuẩn bị. Ta thấy Vô Tà nhà ông bức bối lâu như vậy, cũng nên ra ngoài giải sầu. Thánh thượng cũng nói, hôn ước lúc trước khiến người cảm thấy thiệt thòi cho Vô Tà, cho nên đặc biệt mời Vô Tà đến tham gia yến hội sinh nhật Thái tử lần này."

“Biết rồi." Quân Tiển không muốn cùng những người này nói nhảm nữa, chỉ đối đáp vài câu qua loa rồi nhanh chóng rời đi.

Nhìn bóng dáng "chật vật" của Quân Tiển, Ngô Vương cười càng không kiêng nể gì.

"Còn đứng đắn cái gì? Ông ta thật sự cho rằng mình vẫn là Lân Vương năm đó sao?" Ngô Vương khịt mũi chế giễu, các đại thần ở xung quanh cũng liên tục phụ họa.

“Lân Vương không nhìn rõ được chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Quân Cố đã chết, Quân Khanh có lẽ sẽ không sống được bao lâu. Lân Vương phủ chỉ còn ông ta và nha đầu không được tích sự gì Quân Vô Tà kia, còn có thể nắm chắc Thụy Lân quân bao lâu nữa?" Một vị đại thần cười nói.

"Được rồi, người ta còn nghĩ rằng mình là đại nguyên soái cầm binh quyền trong tay, không phải hai nhi tử cũng chết sao? Ha ha." Ngô Vương hừ vài câu, cũng không nói thêm gì nữa. Mọi người tập trung vào việc bỏ đá xuống giếng mà không hề chú ý tới, bóng dáng Quân Tiển khi rời đi không còn vẻ tang thương của ngày xưa mà trở nên cao ngất, tựa như vị anh hùng hào kiệt đứng giữa vạn quân, chỉ đạo giang sơn.

Quân Tiển sa sầm mặt mày trở về Lân Vương phủ. Chuyện xảy ra như ngày hôm nay ông đã sớm nhìn quen rồi. Về đến nhà, biểu cảm trên mặt Quân Tiển đã trở nên hòa hoãn hơn, còn chưa đến nội viện đã hỏi thăm về mùi dược liệu quen thuộc.

Quân Vô Tà bưng hai bình dược liệu mới phối trí đi từ trong viện ra, vừa vặn gặp được Quân Tiển trở về.

"Gia gia." Quân Vô Tà thấy Quân Tiển thì gật đầu, gọi khẽ một tiếng.

"Lại giày vò những thứ này à, trong khoảng thời gian này ngây ngốc ở nhà có chán không? Tháng sau là sinh nhật Thái tử, gia gia dẫn cháu đi được không?" Quân Tiển cười nói.

"Được." Quân Vô Tà không cần suy nghĩ nhiều đã đồng ý.

Quân Tiển mỉm cười vỗ vỗ vai nàng, không nói gì nữa mà quay về phòng thay quần áo.

Quân Vô Tà đứng đó, nhìn bóng lưng Quân Tiển biến mất, sau đó mới bước đi, tiếp tục đi về phía sân việc của Quân Khanh.

“Meo~” Mèo đen vừa đi vừa cọ bắp chân của Quân Vô Tà.

Biểu cảm của gia gia có gì đó không ổn.

"Ừm." Quân Vô Tà cũng nhận ra.

"Meo."

Có liên quan đến ngày sinh nhật của Thái tử không?