Chương 38: Triều đình

Hành động của Quân Vô Tà cuối cùng đã khiến Lân Vương phủ nhìn thấy tia hy vọng vốn đã bị trấn áp mười năm, trong khi trong phủ vẫn yên bình thì tình hình bên ngoài Lân Vương phủ lại là một khung cảnh khác.

Danh tiếng của Mặc Huyền Phỉ trong Hoàng thành không tồi, với vẻ ngoài tuấn mỹ của mình, hắn ta đã chiếm được không ít cảm tình của những nữ tử trong Hoàng thành. Lúc trước, hôn ước giữa Quân Vô Tà và Mặc Huyền Phỉ đã làm tan vỡ trái tim của các nữ tử trong Hoàng thành, không ít người thầm mắng Quân Vô Tà cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Hiện tại, hôn sự của Mặc Huyền Phỉ và Quân Vô Tà đã bị hủy bỏ, còn gây ồn ào khiến mọi người đều biết. Có người được như ước nguyện, có người thích hóng hớt, càng không ít người bỏ đá xuống giếng.

Sau khi bãi triều, Quân Tiển vẫn như thường lệ rời khỏi Hoàng cung, vài lão già mặc triều phục đi tới với nụ cười trên môi.

“Lân Vương, có tin tức gì về tên kia không?” Lão nhân vóc dáng mập mạp tươi cười hỏi.

Quân Tiển nhìn thoáng qua người nọ. Nếu nói Quân Tiển là quân vương khai quốc Thích quốc thân phong khác họ thì người mập mạp này nghiễm nhiên chính là Vương gia của Thích quốc, thân ca ca của đương kim Thánh thượng, Ngô Vương.

Ngô Vương năm nay đã ngoài sáu mươi, cuộc sống an nhàn sung túc khiến cho khuôn mặt ông ta sáng bóng. Ngô Vương ngu ngốc, không làm được chuyện gì, nhưng lại có thân phận huynh trưởng của đương kim Thánh thượng nên ở Thích quốc như cá gặp nước. Nhưng Ngô Vương này lại không biết mình bất tài mà luôn nghĩ rằng không có chuyện gì mà mình không làm được. Ngày thường, không ít đại thần thấy ông ta là hoàng thân, lại là ca ca ruột của đương kim Thánh thượng nên cũng khen ngợi.

Nhưng tính tình Quân Tiển rất cứng rắn, vẫn luôn không nể mặt Ngô Vương, cho nên Ngô Vương và Quân Tiển vẫn luôn bất hòa trong nhiều năm qua.

Khi hai nhi tử của Quân Tiển vẫn còn khỏe mạnh, Ngô Vương chưa bao giờ dám bày tỏ sự bất bình trước mặt Quân Tiển, tuy nhiên, từ khi Lân Vương phủ nở mày nở mặt bên ngoài nhưng bên trong ngày càng xuống dốc, Ngô Vương càng không kiêng nể gì.

Việc Quân Vô Tà và Mặc Huyền Phỉ hủy bỏ hôn ước lan truyền nhanh như vậy trong Hoàng thành có một phần công lao của người này.

Một đám đại thần vây quanh Ngô Vương, mỉm cười, chuẩn bị xem trò đùa của Quân Tiển.

“Không cần Ngô Vương phải lo lắng chuyện này, cho dù tên kia có xảo quyệt đến đâu, Lân Vương phủ ta cũng sẽ điều tra đến cùng, đảm bảo an nguy của Nhị Hoàng tử.” Quân Tiển điềm đạm nói.

“Thật sự là vất vả cho ông. Lân Vương đã nhiều tuổi rồi mà còn phải vất vả như vậy, làm sao có thể tốt được? Loại chuyện này giao cho hậu thế không phải tốt hơn sao…” Ngô Vương cười rạng rỡ, vừa nói ra lại tỏ vẻ xấu hổ vỗ trán mình: “Ồ, thật xin lỗi, làm sao ta lại quên mất, quý phủ có hai vị công tử, một người đã hy sinh vì quốc gia, người…”

Ngô Vương cũng không nói hết mà nhìn Quân Tiển với ánh mắt có chút giễu cợt.

Cách đây một thời gian, chuyện của Lân Vương phủ đã lan truyền khắp triều đình.

Tiểu nhi tử của Quân Tiển đột nhiên bị trúng độc, ông đã kêu gọi các đại phu khắp Hoàng thành nhưng không tìm được cách chữa trị, ngay cả các ngự y trong cung trở về cũng mang theo kết quả tồi tệ nhất. Tin tức này lẽ ra phải được giấu kín, nhưng không biết ai tiết lộ mà hiện giờ tất cả mọi người đều biết Quân Khanh sắp chết.

“Thật xin lỗi, ta sẽ không nói nữa, thật sự là... Ha ha, rất xin lỗi.” Cái ha ha không có thành ý, ý cười trong mắt Ngô Vương cũng không hề có ý che giấu chút nào.

Quân Tiển hơi nhíu mày, nhiều năm lãnh binh khiến toàn thân ông vô thức toát ra khí thế lạnh lùng, kiên quyết. Ông lạnh lùng nhìn các quan đại thần vây quanh mình, đồng thời chăm chú nhìn Ngô Vương bỏ đá xuống giếng.