Chương 37: Thay đổi 3

Long Kỳ sững sờ tại chỗ một lúc, hắn ta đứng thẳng người, dùng tay phải tạo thành một nắm đấm, ấn mạnh vào ngực trái, hơi cúi đầu xuống như thể đang thực hiện một nghi thức nào đó, nhanh chóng kết thúc và lặng lẽ rời khỏi căn phòng.

Quân Vô Tà liếc nhìn cánh cửa đóng kín, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

“Mặt lạnh tâm nóng, có lẽ là nói về ngươi đi.” Một giọng nói trêu chọc vang lên từ cửa sổ.

Quân Vô Tà nhướng mày nhìn về nơi phát ra âm thanh, Quân Vô Dược đã mấy ngày không gặp đang ngồi khoanh tay trước ngực, dù bận rộn vẫn ung dung dựa vào cửa sổ, trên mặt mang theo nụ cười, đôi mắt đen nheo lại đánh giá Quân Vô Tà.

Lần này Quân Vô Tà không có ngửi thấy mùi máu trên người hắn.

“Phía dưới phạm thương, chịu chút xử phạt cũng không phải chuyện gì to tát. Không ngời Vô Tà lại tốt bụng như vậy, còn chuẩn bị thuốc trị thương vì hắn ta.” Quân Vô Dược mỉm cười nhìn người nào đó dần dần biến mất khỏi biệt viện của Quân Vô Tà.

Hôm ấy, sau khi Long Kỳ theo Thẩm Viên Tiêu bên này thỉnh tội, mặc dù không bị Quân Vô Tà trừng phạt gì nhưng nam nhân ngay thẳng, thật thà lại tự mình chạy đi trừng phạt mình. Một trăm năm mươi gậy đánh vào lưng hắn ta khiến da tróc thịt bong, nhưng toàn bộ quá trình hắn ta vẫn không rên lên một tiếng, ngày thứ hai vẫn xuất hiện bên trong biệt viện Quân Khanh như thường.

Đáng tiếc tất cả những điều này đều bị Quân Vô Dược nhìn thấy, hắn cũng không có hứng thú xử lý, nếu không phải việc làm hôm nay của Quân Vô Tà, hắn gần như đã quên mất cảnh tượng vô tình gặp phải đó.

“Ta ghét cái mùi đó.” Quân Vô Tà mặt không biểu cảm nói.

Quân Vô Dược cười nhẹ, hơi nhấc đôi chân thon dài lên, từ cửa sổ bước vào phòng ngủ của Quân Vô Tà.

“Rõ ràng Vô Tà thiên vị, lúc ta bị thương sao không thấy ngươi lấy thuốc cho ta?” Quân Vô Dược đi tới trước mặt Quân Vô Tà, một tay dựa vào bức tường phía sau Quân Vô Tà, thân hình cao lớn vây thân hình nhỏ nhắn của nàng bên trong bóng mờ.

Những sợi tơ đen từ một bên mặt buông xuống, cọ vào gò má Quân Vô Tà, khiến nàng có chút ngứa ngáy.

Quân Vô Tà cau mày vén mái tóc trêu chọc lên.

“Bởi vì tên của ngươi.” Quân Vô Tà nhìn thoáng qua Quân Vô Dược, bình tĩnh đi ra khỏi sự giam cầm của hắn.

Quân Vô Dược, Vô Dược, không thuốc nào cứu được.

“Hì hì.” Tất nhiên Quân Vô Dược hiểu ý của nàng, không khỏi bật cười, nắm lấy cổ tay Quân Vô Tà vừa rời đi, kéo nàng lại vào lòng, bá đạo ôm lấy nàng.

Thân thể nhỏ nhắn mềm mại, thoang thoảng mùi dược liệu, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Nàng cũng không giãy dụa, cũng không phản kháng, chỉ im lặng tiếp nhận, chỉ có đôi mắt sáng ngời đầy vẻ không đồng tình.

“Hôm nay ta đã tắm rửa sạch sẽ, ngươi ngửi xem còn mùi khó chịu nữa không?” Hằn thầm thì quyến rũ nói, trêu chọc tiểu gia hỏa lạnh lùng này.

“Không.” Quân Vô Tà có chút không thoải mái với sự thân mật của hắn, nàng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là sai ở chỗ nào.

“Yên tâm, chỉ cần ngươi không thích, ta sẽ không để thứ đó tồn tại.” Người nào đó cười hứa hẹn, càng hung hăng ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé mềm mại trong lòng. Hắn phát hiện dù hắn có làm gì đi chăng nữa, thì tiểu gia hỏa này cũng không có phản ứng gì lớn, dường như nàng không biết động tác của hắn có ý gì.

Một mặt nào đó thì trong sáng như một tờ giấy trắng nhưng mặt khác lại có một khuôn mặt lúc nào cũng điềm tĩnh.

Khiến người ta thật sự muốn để lại thứ gì đó bên trên màu trắng tinh khiết đó.