Chương 36: Thay đổi 2

Nếu không phải vì sợ để lộ sự thay đổi của Quân Vô Tà, Quân Tiển ước gì có thể đưa cháu gái bảo bối của mình đến khoe trước mặt đám cổ hũ kia, xem bọn họ có dám cười nhạo Quân gia ông không có người nữa không!

Tình hình hiện tại ở Lân Vương phủ không ổn định, những thay đổi của Quân Vô Tà là cơ hội để Quân gia lật ngược tình thế, Quân Tiển không dám mạo hiểm tiết lộ chuyện của Quân Vô Tà cho đến khi Quân Khanh hoàn toàn bình phục và có thể chỉ huy Thụy Lân quân, đề phòng có người có ý đồ xấu muốn hạ độc thủ trước khi Lân Vương phủ có thể lấy lại sức mạnh lần nữa.

Năm đó, hai nhi tử của ông một chết một bị thương, Quân Tiển mơ hồ cảm thấy có người đang nhắm vào Quân gia. Mười năm qua, Quân gia không ngừng giảm bớt sự tồn tại của mình mới có thể an toàn. Có trời mới biết, sau khi người nhắm vào bọn họ biết được Quân gia sắp hưng chấn thì sẽ làm ra chuyện đáng sợ nào nữa.

Hiện giờ, bảo vệ bí mật của Quân Vô Tà chính là chìa khóa.

Có lời dặn dò của Quân Tiển, Quân Vô Tà làm mọi chuyện ở Lân Vương phủ càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Vì đề phòng sau khi Quân Tiển ăn hạt sen sẽ có phản ứng khó chịu nào đó, Quân Vô Tà quyết định sử dụng dược thiện để điều dưỡng cơ thể Quân Tiển trước.

Chuẩn bị dược thiện cho Quân Tiển và Quân Khanh đều do nàng tự mình làm, ngoài một số dược liệu bên ngoài có lợi cho cơ thể, nàng còn nhỏ nước mắt Tiểu Bạch Liên vào, mỗi lần chỉ nhỏ một giọt, số lượng cũng không nhiều, để làm ấm và bồi bổ là chính.

Dược thiện của Quân Tiển đều do Phúc bá nhận từ tay Quân Vô Tà, đưa đến chỗ Quân Tiển, còn của Quân Khanh là do Long Kỳ thay mặt làm.

Quân Vô Tà rất coi trọng sự an toàn của hai trụ cột Quân gia.

Dưới sự điều dưỡng bằng dược thiện của Quân Vô Tà, phụ tử Quân gia ngày càng tốt hơn, nhưng lại khổ Tiểu Bạch Liên.

Bởi vì mỗi phần dược thiện đều có nước mắt của cậu, cho nên cứ vài ngày, Tiểu Bạch Liên sẽ xuất hiện một lần để cống hiến giá trị thặng dư của mình.

Mỗi lần Tiểu Bạch Liên đi ra đều sẽ bị mèo đen đánh không thương tiếc, ngay sau đó, trong phòng tràn ngập tiếng khóc.

Thật sự là rất đáng thương!

Tiểu Bạch Liên chịu đủ tra tấn lại lần nữa cống hiến nước mắt của mình, ôm lấy thân thể nhỏ bé trắng nõn run rẩy của mình, cuộn tròn trong góc tường, rưng rưng nước mắt nhìn mèo đen ngồi xổm bên giường bình tĩnh liếʍ chân.

Quân Vô Tà vừa thu thập những giọt nước mắt vừa mới rơi ra thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Quân Vô Tà hơi giơ tay lên, Tiểu Bạch Liên vẫn đang khóc thút thít lập tức biến thành chiếc nhẫn trong suốt quay trở lại trên tay nàng.

“Mời vào.”

Cửa phòng mở ra, Long Kỳ cụp mắt đứng ở cửa, trên tay cầm hai chiếc hộp gấm.

“Tiểu Vương gia ra lệnh cho thuộc hạ đưa hai thứ này cho Đại tiểu thư.” Long Kỳ không nói nhiều, nhưng giọng điệu hoàn toàn khác với trước đây, tuy lạnh lùng và cứng rắn nhưng lại rất cung kính.

Sức khỏe của Quân Khanh ngày càng tốt hơn, Long Kỳ biết đây đều là công lao của Quân Vô Tà.

“Đặt ở đó đi.” Quân Vô Tà nâng cằm.

Long Kỳ hơi cúi người, bước vào phòng, nhìn chằm chằm xuống đất, đặt hộp gấm lên bàn rồi rời đi.

“Chờ một chút.” Quân Vô Tà đột nhiên lên tiếng.

Long Kỳ hơi khựng lại.

“Lấy thuốc trên bàn đi.” Quân Vô Tà nói.

Long Kỳ ngước mắt lên, nhìn thấy một chiếc bình sứ nhỏ màu trắng đặt trên bàn, cầm nó trong tay, hắn ta nghiêm nghị hỏi: “Không biết sủ dụng cho tiểu Vương gia thế nào?”

Quân Vô Tà nhìn thoáng qua nam nhân lặng lẽ kiệm lời này, nói: “Cho ngươi.”

Thân hình cao lớn của Long Kỳ hơi khựng lại.

“Mang theo vết thương trên người, làm sao ngươi có thể bảo vệ tiểu thúc của ta được? Sau này đừng làm chuyện vô vị như vậy nữa.” Thân là bác sĩ, cho dù mùi máu có nhạt đến đâu cũng không thể thoát khỏi khứu giác của nàng. Khoảng thời gian này trên người Long kỳ vẫn luôn có mùi máu tanh, cho dù bị mùi thuốc nào đó che giấu một phần nhưng Quân Vô Tà vẫn ngửi thấy rất rõ ràng.