Chương 31: Thế ngoại cao nhân 1

“Đừng thất thần nữa, mau đến ăn chút gì đi.” Quân Tiển vội vàng bảo người bưng cháo đã chuẩn bị từ lâu lên, cháo vừa được bưng vào phòng, một mùi thuốc thoang thoảng xộc vào mũi phụ tử Quân gia.

Mùi thơm không nồng, cũng không hăng như dược liệu, khi kết hợp với mùi thơm của gạo rất hấp dẫn.

Ban đầu, Quân Khanh không có cảm giác thèm ăn, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm, hắn ta lại cảm thấy đói bụng. Quân Khanh iễn cưỡng ngồi dậy, hai ba miếng nuốt hết bát cháo vào bụng.

Sau khi cơ thể được bổ sung, Quân Khanh lấy lại được chút sức lực, ngồi trên giường nói chuyện với Quân Tiển, lúc này mới nhận ra lúc mình hôn mê có bao nhiêu nguy hiểm.

“Ngay cả thái y cũng kết luận con không có cơ hội sống sót. Nếu không phải Vô Tà…” Quân Tiển thở dài. Năm đó, lúc ông để tang phụ mẫu Quân Vô Tà, đau khổ vì người đầu trắng tiễn người đầu xanh, gần như khiến ông mất đi nửa mạng sống, Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, ông thật sự không biết liệu mình có thể sống được nữa hay không.

“Thời gian Vô Tà tiếp xúc với y thuật không lâu, làm sao con bé biết con còn có thể cứu được?” Quân Khanh đầy nghi ngờ. Trong khoảng thời gian này, Quân Vô Tà đã thay đổi rất nhiều, tiểu cô nương ngang bướng, tùy hứng trước kia dường như đã biến mất. Cho dù đối mặt với sự sỉ nhục của Mặc Huyền Phỉ, Quân Vô Tà cũng không để ý đến hơn thua, bây giờ lại phát huy bàn tay thần diệu, thật sự khiến bọn họ kinh ngạc.

“Hài từ này gần đây đã thay đổi rất nhiều, càng ngày càng hiểu chuyện. Ta nghĩ vết thương trước đây của con bé có thể không đơn giản như chúng ta nghĩ. Nếu không phải gặp phải biến cố lớn, con bé cũng sẽ không thay đổi trong thời gian ngắn như vậy.” Mặc dù ngoài miệng Quân Tiển không nói, nhưng ông lại có những suy nghĩ khác về thương thế của Quân Vô Tà.

Mọi sự thay đổi của Quân Vô Tà đều bắt đầu từ vết thương đó, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với nàng?

Quân Khanh do dự một lát, cuối cùng nói cho ông biết, trước khi hắn ta bị phát độc, Quân Vô Tà từng tìm hắn ta, hơn nữa còn cho hắn ta ăn một hạt sen.

“Hạt sen?” Quân Tiển khẽ cau mày, Quân Khanh trúng độc rất kỳ lạ, ông còn tưởng rằng ai âm thầm động tay động chân, nhưng bây giờ xem ra không thoát khỏi liên quan đến Quân Vô Tà.

“Có thể hài tử kia không cố ý, hoặc có lẽ thân thể của con không chịu được độc. Tóm lại, con tin Vô Tà sẽ không hại con. Hơn nữa, hiện tại tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt. Những năm qua, chất độc đó ở trong cơ thể con, mặc dù nó không gϊếŧ chết con nhưng tinh thần và thể xác của con ngày càng trở nên tồi tệ hơn.” Quân Khanh sợ sự việc thật sự sẽ liên quan đến Quân Vô Tà nên vội vàng giải thích.

Bất quá, hắn ta cũng không phải chỉ là nói lung tung, tuy rằng hiện tại thân thể còn có chút yếu đuối, nhưng tinh thần lại rất tốt. Trước đó hắn ta bị độc tố tiêu hao linh lực tựa hồ cũng không còn bị ngăn cản như thế nữa.

“Thật sao? Con đừng gạt ta. Tất nhiên là ta tin Vô Tà, nhưng nếu con có chỗ nào không thoải mái thì cũng đừng giấu ta.” Lòng bàn tay và mu bàn tay đều là máu thịt, điều mà Quân Tiển không hy vọng nhất chính là Quân Khanh và Quân Vô Tà gặp chuyện không may.

Quân Khanh mỉm cười gật đầu, cử động cơ thể để chứng tỏ sức khỏe của mình rất tốt.

Nhưng vừa ngồi thẳng dậy, một cảm giác kỳ lạ khiến toàn thân hắn ta cứng đờ.

“Sao vậy?” Quân Tiển nhìn biểu hiện kỳ

lạ của Quân Khanh.

Quân Khanh nuốt nước bọt, nhìn Quận Tiển

“Chân của con…”

“Chân bị sao vậy?” Quân Tiển lo lắng nhìn Quân Khanh hỏi.

“Có hơi mỏi.” Biểu tình của Quân Khanh càng trở nên kỳ lạ hơn.