Chương 30: Bàn tay thần diệu 4

Quân Vô Tà hơi giật mình, nhíu mày nhìn lại.

Một bóng người thon dài đang nằm uể oải trên chiếc ghế dài mềm mại ở hậu điện. Hai chân dài tùy ý bắt chéo, một tay đỡ đầu, màu đen như tơ lụa rũ xuống một bên mặt, điểm chết người nhất là đôi môi mỏng kia nhếch lên một nụ cười tà tứ.

Cảnh tượng đó sống động như một yêu nghiệt.

Mấy ngày không gặp Quân Vô Dược, suýt nữa Quân Vô Tà đã quên mất một nhân vật số một như vậy, không ngờ hôm nay hắn lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Cùng với sự xuất hiện của bóng dáng này, Quân Vô Tà mơ hồ ngửi thấy trong không khí có một mùi máu tanh quen thuộc, bị dược liệu che giấu, mùi hương rất nhẹ, nhưng lại kí©h thí©ɧ khoang mũi của nàng.

Quân Vô Dược thấy Quân Vô Tà cau mày nhìn chằm chằm hắn, sau đó lại thấy nàng lấy tay chán ghét che miệng, khuôn mặt tươi cười lẳиɠ ɭơ có chút nứt toác ra.

“Lần sau, trước khi loại bỏ hết mùi kia trên người thì không được phép vào nhà thuốc.” Quân Vô Tà cau mày cảnh cáo. Nàng không quan tâm Quân Vô Dược xuất thân thế nào, chỉ cần hắn không chọc giận người của Lân Vương phủ và nàng ra, hắn vui vẻ làm cái gì cũng được.

Quân Vô Dược từ từ đứng dậy, có chút phiền não nhìn Quân Vô Tà ghét bỏ hắn.

Mùi hương nhạt đến mức gần như tiêu tan, lại ở trong căn phòng tràn ngập dược liệu này, rốt cuộc mũi của nàng thính đến mức nào mà vẫn có thể ngửi được?

“Ngươi thật sự rất ghét mùi này sao?” Quân Vô Dược thấp giọng cười nói.

“Phải.” Quân Vô Tà nhìn Quân Vô Dược từ từ đi tới, nàng vô thức lùi lại vài bước, ngoài thời gian trị liệu, mùi hương kia sẽ chỉ khiến nàng muốn nôn.

“Thật... xin lỗi…” Quân Vô Dược nhìn Quân Vô Tà đang tránh mặt hắn lần nữa, trên môi nở một nụ cười tà ác, bóng dáng cao lớn biến mất ngay lập tức, trước khi Quân Vô Tà kịp phản ứng, nàng đã được bao bọc chặt chẽ bởi một cánh tay mạnh mẽ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú bị ép vào l*иg ngực rộng lớn, mùi máu tanh xộc vào mũi càng nồng nặc gấp mấy lần!

Quân Vô Tà lập tức nổi giận!

“Buông ra!”

“Ngoan, lần sau ta chắc chắn sẽ không để ngươi ngửi thấy mùi này.” Quân Vô Dược chẳng những không buông tay mà ngược lại càng ôm thân thể nhỏ bé trong lòng càng chặt hơn.

Nhỏ nhắn như vậy, mềm mại như vậy, lẽ ra phải trốn ở nơi an toàn như một con thú nhỏ vô hại, nhưng tiểu tử này lại cố tình mọc ra đôi răng nanh sắc nhọn, khi thấy nguy hiểm sẽ cắn thẳng một miếng.

Bị tên ác ma điên cuồng nào đó ôm trong tay, xoa đi xoa lại, quần áo vừa mới thay của Quân Vô Tà lại nồng nặc mùi máu. Sau khi tên khốn nào đó cuối cùng cũng buông ra, Quân Vô Tà lập tức lao ra khỏi phòng thuốc, bắt đầu tắm rửa thay quần áo không ngừng nghỉ!

Mèo đen bị chủ nhân bỏ rơi ở nhà thuốc chỉ có thể trợn to mắt nhìn Quân Vô Dược, thấy Quân Vô Dược nhìn Quân Vô Tà rời đi, sau khi cười thoải mái, toàn thân mèo đen run lên, cảm thấy nam nhân này rất nguy hiểm, nhanh chóng đuổi theo bước chân chủ nhân, trốn khỏi nhà thuốc.

Chủ nhân, ở đây có kẻ biếи ŧɦái, đừng bỏ rơi ta! !

Lúc Quân Khanh tỉnh lại sau khoảng thời gian mê man thì lập tức nhìn thấy lão phụ thân đang lo lắng ngồi bên giường.

“Phụ thân?” Quân Khanh chật vật muốn đứng dậy, nhưng xương cốt trong cơ thể dường như đã gãy rồi lại nối lại, đau đớn khiến hắn ta không thể cử động.

“Mau nằm xuống! Đừng cử động!” Quân Tiển vội vàng nói.

“Con làm sao vậy?” Toàn thân hắn ta đều rã rời, đau đớn khiến hắn ta thấy mệt mỏi, nhưng dưới sự khó chịu này, hắn ta lại cảm thấy một chút thoải mái.

“Đây là con muốn hù chết phụ thân của con à.”

“...” Quân Khanh có chút bất đắc dĩ.