Chương 3: Tự cứu 2

Trong bóng tối, Vô Tà không nhìn thấy được bóng dáng của người này, nhưng nàng có thể nghe rõ ràng tiếng xiềng xích trong trẻo va chạm.

Nam nhân này bị xích? Ở sâu trong hang động trên vách đá này?

Người đàn ông vừa nói xong, con mèo đen liền hóa thành làn khói chui vào trong cơ thể Quân Vô Tà, nam nhân này khiến nó cảm thấy rất nguy hiểm.

“Ngươi bị nhốt?” Vô Tà không thèm để ý đến những lời trêu chọc, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, có lẽ nam nhân này có thể giúp được nàng, điều kiện tiên quyết là hắn ta có thể... tự do hành động.

"Hả? Ý ngươi là những thứ nhỏ nhặt này à?" Trong bóng tối, người đàn ông khẽ giật sợi dây xích, giọng nói rải rác vang vọng trong hang động tối tăm: "Đại loại là vậy."

"Ta thả ngươi đi, ngươi cứu ta." Vô Tà nghiến răng, cả người phát run vì lạnh. Dựa vào trình độ chuyên môn dày công tu dưỡng của bác sĩ, có lẽ nàng sẽ không chống đỡ lâu được, thân nhiệt càng mất đi, cơ thể càng suy yếu đang không ngừng kéo nàng vào vực sâu tử vong.

Người đàn ông trong bóng tối không lên tiếng, có vẻ hắn rất ngạc nhiên khi tiểu tử nửa sống nửa chết này lại có thể nói ra những lời như vậy.

Sự im lặng của người đàn ông bị Vô Tà xem như là ngầm thừa nhận, bất kể người đàn ông có đồng ý hay không, nàng đều phải thử một chút xem sao.

Dùng hai tay chống đỡ, tiến lại gần người đàn ông trong bóng tối, Vô Tà mò mẫm trên đầu tìm ra một chiếc trâm cài tóc mỏng. Nàng là thần y, không phải là thần trộm, nàng không am hiểu kỹ năng mở khóa, chỉ biết chút da lông, vẫn là vì một người đần độn nào đó vì nàng mà chết từng khoe khoang trước mặt nàng, cũng không biết bây giờ có thể dung được hay không.

Trong bóng tối, đôi bàn tay nhỏ bé của Vô Tà mò mẫm cơ thể người đàn ông, theo “cảm nhận” của bác sĩ thì tố chất của thân thể này cực kỳ tuyệt vời.

Nàng cố hết sức chạm vào xiềng xích đang trói buộc người đàn ông, bình tĩnh sử dụng kỹ năng học được của người nào đó đã từng sử dụng trước đây.

Vô Tà chưa bao giờ cảm thấy tay mình vụng về như vậy.

Sau một hồi loay hoay, nàng chỉ mở được một bên, chỉ một bên này đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của nàng.

"Như ngươi mong muốn." Người đàn ông im lặng hồi lâu lại lên tiếng, nở nụ cười trầm thấp, giọng nói kia vang vọng khắp hang động.

Không chờ Vô Tà kịp phản ứng lại người này đang nói cái gì thì nàng đã nghe được âm thanh vỡ vụn liên tiếp. Người đàn ông vừa được cởi trói khỏi một trong những chiếc còng đột nhiên dùng sức mạnh để thoát khỏi ba chiếc còn lại. Vô Tà trực tiếp bị một đôi tay mạnh mẽ ôm vào lòng.

Người đàn ông thoát khỏi sự kiềm chế ôm Vô Tà rồi bất chợt chạy ra khỏi huyệt động.

Bên ngoài hang động, mưa lớn không ngừng rơi, ánh sáng chiếu rọi vạn vật.

Dưới ánh sáng, diện mạo của người đàn ông bí ẩn cũng hiện ra trước mắt nàng.

Khuôn mặt như dao gọt, tuấn mỹ như trời sinh, mái tóc dài như gấm đen tùy ý buông xuống trên vai, nước mưa trong suốt lấp lánh theo đường cong hoàn hảo của cổ trượt xuống ngực, tựa như kiệt tác hoàn hảo nhất của ông trời.

Người đàn ông nhìn lên bầu trời dường như cảm nhận được ánh mắt của tiểu tử nào đó, hắn hơi cúi đầu, đôi mắt tím như hoa tử lan nheo lại, khóe môi nhếch lên nụ cười tà mị.

Vô Tà thờ ơ nhìn đôi mắt tím yêu dị đó, không có biểu cảm gì.

Cơn mưa rơi lộp bộp trên đôi má tái nhợt của nàng, làm ướt hàng mi dài của nàng. Nàng chỉ bình tĩnh, gần như vô tình nhìn nam nhân yêu nghiệt trước mắt này.

Phản ứng bình tĩnh và có phần khác thường của tiểu tử khiến nam tử mắt tím hơi nhướng mày.

Đây là người đầu tiên không hét lên khi nhìn thấy đôi mắt của hắn.

“Ngươi không sợ sao?” Một giọng nói trầm khàn khàn khàn vang lên bên tai Vô Tà, mang theo uy lực mê người.

"Ta sắp chết rồi." Quân Vô Tà nhắc nhở đối phương nhớ tới giao hẹn với mình. Đôi mắt đen cứ thể nhìn lại đôi mát màu tím kia, không có cầu xin, không có sợ hãi, chỉ có sự tĩnh lặng như nước, như thể cái chết mà nàng nói không phải là nàng.