Chương 4: Lân vương phủ

Nam tử mắt tím khẽ nhướng mày, nhìn vào đôi mắt giống như núi băng đó, sự bình tĩnh khiến hắn có cảm giác muốn nghiền nát.

Ngay cả khi đối mặt với cái chết, thiếu nữ yếu ớt này vẫn có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức khiến người ta càng muốn xé nát sự bình yên của cô.

“Ta sẽ không để ngươi chết.” Nam tử mắt tím nhẹ nhàng nói.

“Đưa ta về nhà.”

Nam nhân trước mặt không thể chữa lành vết thương của nàng, mục đích duy nhất của hắn là đưa nàng về nhà của nguyên chủ cơ thể này.

Nam tử mắt tím khẽ nhướng mày, đột nhiên đặt một nụ hôn vào giữa đôi lông mày của Vô Tà.

“Như ngươi mong muốn.”

Con mèo đen ẩn núp trong cơ thể Quân Vô Tà đã hoàn toàn hóa đá.

Má! Chủ nhân của nó đã bị nam nhân đáng sợ này cợt nhả! !

...

Quân Vô Tà không biết mình ngủ mê mệt từ khi nào, khi tỉnh lại, nàng đã ngủ trong một căn phòng lộng lẫy.

Một ông già nhợt nhạt đang ngồi bên giường, khi nhìn thấy Quân Vô Tà tỉnh lại, trên khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười hiền lành: “Nha đầu, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, cháu đây là muốn dọa chết gia gia sao?”

“Nha đầu ngốc này, không phải chỉ là giới linh thôi sao? Không có thì không có. Cháu gái Lân vương ta cho dù không có giới linh cũng không có gì đáng ngại. Có gia gia ở đây cháu sợ cái gì?” Quân Tiển nhìn đứa cháu gái thất lạc trở lại mà đau lòng.

Gia gia?

Quân Vô Tà khẽ nhíu mày, trí nhớ của thân thể này lại hiện lên trong đầu nàng, ông già ngồi bên giường chính là Lân vương Thích quốc, cũng là gia gia của cái xác này - Quân Tiển.

Giới linh mà Quân Tiển nhắc đến là sức mạnh độc nhất của thế giới này.

Giới linh đã ẩn chứa trong tâm hồn con người ngay từ khi con người mới sinh ra, sau khi đủ mười bốn tuổi, giới linh sẽ thức tỉnh và xuất hiện dưới hình dạng chiếc nhẫn trên ngón áp út bên bàn tay phải của con người. Giới linh không được xem như là thực thể, chúng nó càng giống như sự biến đổi của linh hồn hơn. Tuy rằng có thể thông qua ngưng tụ để hóa thành thực thể nhưng hình dạng lại hoàn toàn khác nhau.

Có giới linh có thể ngưng tụ thành vũ khí mạnh mẽ, có giới linh lại có thể biến thành quái thú uy mãnh.

Mà Quân Vô Tà năm nay vừa tròn mười bốn tuổi, mấy ngày trước, lẽ ra ngày sinh nhật của nàng là thời điểm nàng thức tỉnh giới linh, nhưng ngày hôm đó, cơ thể nàng lại không có biểu hiện gì khác thường...

Giới linh của Quân Vô Tà không thức tỉnh, nói trắng ra, giới linh của Quân Vô Tà là một tử linh.

Trong thế giới này, sức mạnh của giới linh có liên quan đến sức mạnh của chủ nhân, rất hiếm khi xuất hiện tình huống tử linh, nhưng một khi xuất hiện, người đó sẽ bị coi là phế vật.

Phế vật không có giới linh.

Sau khi Quân Vô Tà biết được giới linh của mình thực ra là một tử linh đã rất sốc. Hai ngày trước nàng đã bỏ nhà đi, khi quay lại thì chỉ còn lại một hơi thở, quả nhiên khiến Quân Tiển hoảng sợ. Ông nghĩ đến cháu gái nhà mình vẫn luôn kiêu ngạo, bởi vì không có giới linh mà suy nghĩ quẩn, tầm nhìn hạn hẹp.

Quân Vô Tà nằm trên giường không nói gì.

Tự sát?

Không phải vậy.

Sau khi nhận được tất cả ký ức của cơ thể này, Quân Vô Tà biết rõ hơn ai hết rằng chủ nhân của cơ thể này không hề có ý định tìm đến cái chết. Sở dĩ nàng rời khỏi phủ Lân vương phủ là vì ba ngày trước có hẹn ước với vị Nhị Hoàng tử kia.

Sau khi biết được mình không có giới linh, chủ nhân của cơ thể này đã bị đả kích nặng nề, nhưng Nhị Hoàng tử mà nàng vẫn luôn ái mộ đã kịp thời đến trước mặt để trấn an nàng, cũng giao hẹn với nàng, hai ngày trước cùng nhau ra khỏi thành giải sầu.

Thiếu nữ vốn đang mong được người yêu xoa dịu vừa rời khỏi Lân vương phủ, đáng tiếc, tại địa điểm đã hẹn, thứ nàng chờ đợi không phải là người yêu tuấn mỹ, tao nhã mà là một hắc y nhân thần bí.