Chương 2: Tự cứu 1

Cháu gái của Lân vương Thích quốc, đại tiểu thư có hàng ngàn hàng vạn sủng ái, trời sinh tính tình ngang ngược, kiêu ngạo, không nói lý, chỉnh đốn tam thế tổ vô pháp vô thiên, trên dám đánh hoàng tử, dưới dám ngược đãi dân chúng. Ông nội nàng là huynh đệ kết nghĩa với Đế quân khai quốc Thích quốc, là Tịnh Kiên vương do khai quốc Để quân sắc phong. Toàn bộ Lân vương phủ có thể nói là nơi đáng sợ nhất của Thích quốc, ngay cả đương kim Đế vương cũng phải nhún nhường ba phần. Lân vương có hai nhi tử, lại chỉ có Quân Vô Tà là đời thứ ba duy nhất, sự chiều chuộng dành cho Quân Vô Tà có thể nói là đã đến mức vô pháp vô thiên. Chỉ vì Quân Vô Tà vừa ý đương kim Nhị hoàng tử mà Lân vương có thể bất chấp trực tiếp chèn ép Đế quân, ép Đế quân tứ hôn, không lưu lại chút mặt mũi nào cho Hoàng gia.

Thế nhưng một nữ nhi kiêu căng như vậy, bây giờ lại đang nằm hấp hối giữa đống đất đá lộn xộn, nếu không phải linh hồn của Vô Tà chiếm lấy, hiện giờ này chỉ là một kẻ đáng thương phơi thây giữa nơi hoang dã.

“Hai chân đều bị dập nát, ba chiếc xương sườn bên trái bị gãy, cổ tay bị trật khớp. Rơi xuống từ độ cao như vậy, thật ngạc nhiên là cơ thể này vẫn chưa bị dập nát.” Một giọng nói khác vang lên bên trong cơ thể Quân Vô Tà, mèo đen đã làm bạn với Vô Tà mười năm đã vô tình dung nhập vào cơ thể này.

“Còn sống.” Quân Vô Tà nằm trên đống đất đá, trên khuôn mặt bất động không hề có dấu hiệu đau đớn, như thể cơn đau kịch liệt trong cơ thể này không liên quan gì đến nàng.

“Chúc mừng chủ nhân, người lại không chết.” Khói đen từ trong ngực Quân Vô Tà tràn ra, ngưng tụ thành hình một con mèo đen, lơ lửng bên cạnh Quân Vô Tà.

Chưa chết nhưng cũng cách cái chết không xa.

Sự sống trôi qua khiến cái chết càng ngày càng gần, cơn mưa lạnh như băng rửa trôi đi chút độ ấm cuối cùng của cơ thể, càng làm cho cái chết càng đến gần.

Trước hết phải tìm một nơi trú mưa, giữ ấm cơ thể. Dưới cơn mưa tầm tã, Vô Tà tìm kiếm bất cứ chỗ nào còn trống dưới vách núi, cuối cùng nàng tìm được một cái hang trên vách đá cách đó không xa.

Dựa vào đôi tay bò sát, ánh mắt Quân Vô Tà bình tĩnh không có chút dao động, nàng chỉ là đang tính toán cơ hội sống sót mà thôi.

Quần áo trên người đã ướt đẫm, không thể phân biệt được là nước mưa hay mồ hôi khắp người Vô Tà, vết thương ở chân để lại vết máu dài trên đường bò, máu đỏ được rửa sạch bởi mưa, biến mất nhanh chóng. Con mèo đen nhảy múa trước mặt cô và tiến lại gần hang động khi chủ nhân của nó tiến tới.

Không ai có thể cảm nhận được việc bò một đoạn ngắn ngủi như này cần tiêu hao bao nhiêu sự nhẫn nại.

Toàn thân tràn ngập đau đớn như vụn vỡ, đủ để khiến người kiên quyết nhất cũng phải ngất xỉu không biết bao nhiêu lần.

Mãi đến khi leo vào hang động tối đen như mực, trên khuôn mặt nhợt nhạt của Vô Tà đã không còn chút máu.

Nàng dựa vào hang động lạnh như băng, cuối cùng cũng không bị mưa to giội rửa nữa. Đột nhiên, một âm thanh quỷ dị từ nơi sâu nhất tối tăm trong hang động truyền đến.

“Là ai?”

Con mèo đen thận trọng bị âm thanh đó hù dọa, cong người chắn trước mặt Quân Vô Tà.

“Đi xem xem.” Quân Vô Tà lạnh lùng nói. Tình trạng của nàng rất không tốt, không có môi trường chữa bệnh, chỉ dựa vào tình trạng hiện tại của mình không thể tự chữa trị được, nàng chỉ có thể tìm kiếm những khả năng khác.

Có lẽ một người còn sống có thể sẽ đến giúp nàng.

Mèo đen dẫn đường, Quân Vô Tà nhích từng chút tới nơi phát ra âm thanh. Trong bóng tối, Vô Tà cảm nhận được một hơi thở xa lạ.

“Ngươi sắp chết rồi.” Trên đỉnh đầu truyền ra một giọng nói trầm thấp, khàn khàn lại cực kỳ cuốn hút, tràn ngập hơi thở nam tính.