Chương 17: Tiểu Bạch Liên 2

Vật nhỏ này từ đâu tới?

Quân Vô Tà bối rối.

Đôi mắt to trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo của đứa bé đầy tủi thân, nước mắt lưng tròng nhìn Quân Vô Tà, giống như nàng đã làm hỏng chuyện gì đó rồi.

“Yêu quái!” Mèo đen meo một tiếng, nhìn chằm chằm đứa bé đó và lên án.

“Ta không phải yêu quái!” Đứa bé mím môi, ôm lấy bàn chân nhỏ, tủi thân nhìn mèo đen.

“Ngươi là ai?” Mặt Quân Vô Tà không biểu tình nhìn cậu.

“Mau ném nó ra ngoài! Tên này nhất định là quái vật!” Con mèo đen cảm thấy từ sau khi nó theo chủ nhân xuyên qua đến dị giới, đủ chuyện kỳ quái đã khiến nó chết lặng.

Tiểu tử kia vừa nghe mèo đen muốn ném cậu ra ngoài thì lập tức òa khóc.

“Người ta không phải yêu quái, đừng ném người ta ra ngoài! Người ta là giới linh của ngươi! Là giới linh! Tại sao ngươi có thể ném giới linh ra ngoài…” Tiểu tử kia tự xưng là giới linh, khóc thút thít nhìn Quân Vô Tà, những giọt nước mắt to chảy xuống từ đôi mắt to tròn, trong phút chốc, hương sen trong phòng càng nồng nàn hơn.

“Ta cũng không biết, giới linh có thể hóa thành người sao?” Quân Vô Tà hơi nhướng mày, trên khuôn mặt xinh đẹp không có một chút mềm lòng nào.

Cậu bé há miệng thở dốc, oan ức nhìn Quân Vô Tà.

“Ta thật sự là giới linh của ngươi, nếu ngươi không tin, ta có thể biến cho ngươi.” Nói xong, cậu chậm chạp đứng lên, tiểu tử trước mắt kia lập tức biến mất không dấu vết, một đóa sen trắng xinh đẹp trôi lơ lửng giữa không trung.

“...” Giờ phút này, Quân Vô Tà không biết nên diễn tả hoạt động tâm lý của mình như thế nào nữa.

Bịch một tiếng, hoa sen lại biến mất, đứa bé ba đầu lại xuất hiện ở vị trí đó.

Trong nháy mắt, trong đầu Quân Vô Tà xuất hiện hình ảnh ảo thuật gia biến thành người sống ở kiếp trước.

“Bây giờ ngươi đã tin ta chưa?” Tiểu tử kia bối rối giơ đôi tay ngắn ngủn lên, ngón tay chắp trước ngực, cúi đầu, lén lút quan sát phản ứng của Quân Vô Tà.

Mặc dù… cậu cũng biết rằng sự tồn tại của mình trong giới linh là một bông hoa kỳ lạ, nhưng mà… cậu thật sự là giới linh…

Quân Vô Tà chậm rãi đánh giá “giới linh” của mình, một đóa sen vốn đã khiến nàng hơi khó tiếp nhận rồi, giờ đóa sen này còn thành tinh! Nếu biến thành người khác thì không sao, nhưng lại biến thành một đứa bé ba đầu, tay chân nhỏ nhắn này, đừng nói chiến đấu, người khác cho cậu một đấm chắc có thể đánh chết cậu.

“Quả nhiên vẫn vô dụng?” Quân Vô Tà sờ cằm, hơi cau mày, đây không phải giới linh lý tưởng của nàng.

Quân Vô Tà đang chìm trong suy nghĩ hoàn toàn không để ý rằng sau khi nàng nói “vô dụng”, Tiểu Liên Hoa vốn đã rất lo lắng cũng sắp khóc rồi.

“Hu hu… Ngươi đừng không cần ta nữa, ta có có ích, ta thật sự có ích.” Cảm giác bị chủ nhân nhà mình “ghét bỏ”, rốt cuộc Tiểu Liên Hoa cũng không nhịn được nữa. cậu òa khóc gục xuống bên cạnh Quân Vô Tà, đang thương ôm chân Quân Vô Tà, chùi nước mắt lên người nàng.

“Ta rất có ích, thật sự, đừng ném ta trở lại.” Tiểu Liên Hoa ôm chặt lấy bắp chân Quân Vô Tà, rất sợ mình lại bị ghét bỏ.

“Ném trở lại? Chỗ nào?” Cuối cùng Quân Vô Tà cũng tỉnh táo lại, những lời Tiểu Liên Hoa nói khiến nàng hơi khó hiểu.