Chương 16: Tiểu Bạch Liên 1

Quân Vô Tà quay trở lại phòng, con mèo đen lập tức xuất hiện, nhảy lên vai nàng, hồn nhiên cọ cọ vào má nàng. và rúc vào má nàng.

“Gia gia, vốn nên như thế sao?” Quân Vô Tà ngồi ở trước tấm gương đồng, nhìn gương mặt xa lạ mà quen thuộc trong gương.

“Căn cứ theo quan hệ thông thường giữa con người, huyết thống ruột thịt vốn nên như thế.” Con mèo đen đong đưa cái đuôi xù lông của nó, không ai biết rõ hơn nó trong lòng Quân Vô Tà cảm thấy thế nào về hai từ “gia gia” này.

“Thật sao?” Quân Vô Tà cụp mắt xuống, nhẹ nhàng che ngực, lời nói của Quân Tiển khiến ngực nàng nóng bừng, nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Một chút chua xót, một chút ấm áp.

Nàng rất thích.

Quân Vô Dược từng hỏi nàng có tức giận khi đối mặt với những lời xúc phạm của Mặc Huyền Phỉ và Bạch Vân Tiên hay không.

Câu trả lời của nàng là tại sao nàng phải tức giận.

Bởi vì đối với Quân Vô Tà mà nói, quá khứ của thân xác này không liên quan gì đến nàng, ngay cả Lân vương phủ cũng không liên quan gì đến nàng.

Vì vậy, nàng sẽ không tức giận.

Nhưng bây giờ, có điều gì đó đã khác.

Lời nói của Quân Tiển luôn vang vọng bên tai Quân Vô Tà, tình thân chưa bao giờ có ích kia khiến Quân Vô Tà có chút không biết làm sao.

“Ông ấy là gia gia của ta.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trong gương đồng đột nhiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nụ cười đó đủ để làm tan băng tuyết.

Dù là ông trời bù đắp hay bồi thường cho nàng cũng được, để nàng một lần nữa cảm nhận tình yêu thương ruột thịt, vậy thì đương nhiên nàng sẽ không để cho bất cứ ai phá hủy tất cả.

“Ta sẽ không để Lân Vương phủ xảy ra chuyện gì, dù là vì chính ta hay vì gia gia.”

Trước đây hầu như Quân Vô Tà không có gì đáng để quan tâm, nhưng bây giờ nàng đã quyết định đặt Quân Tiển và Quân Khanh trong lòng.

Hiện giờ, Lâm vương phủ hiện tại đang gặp nguy hiểm, thế lực bên ngoài không biết ngày nào sẽ tan thành mây khói, nếu muốn giữ vững Lân Vương phủ, chuyện Quân Vô Tà phải làm sẽ không đơn giản như vậy.

“Rốt cuộc giới linh hoa sen là cái gì?” Quân Vô Tà giơ ngón tay trắng như ngọc lên, một tia sáng nhàn nhạt từ ngón tay truyền ra, Tiểu Bạch Liên lại xuất hiện trước mắt nàng.

“Meo? Muốn thử xem không?” Con mèo đen đong đưa cái đuôi, nghiêng đầu nhìn hoa sen.

Quân Vô Tà đặt bông sen vào lòng bàn tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve những cánh hoa, một mùi hương thoang thoảng từ bông sen tràn ngập khắp căn phòng.

“Thơm quá.” Không biết có phải ảo giác hay không, Quân Vô Tà luôn cảm thấy mùi hương này dần dần xoa dịu khí huyết không thông trong cơ thể nàng. Lần trước nàng quá vội vàng nên hoàn toàn không kịp nghiên cứu kỹ đóa giới linh này.

Mùi thơm của loài hoa sen này rất đặc biệt, dường như nó có thể điều hòa khí huyết của con người, nếu điều này là sự thật thì loài hoa sen này có thể còn có những công dụng khác.

Quân Vô Tà đưa tay cầm một cánh sen, muốn hái ra nghiên cứu.

Nàng nhẹ nhàng kéo cánh hoa ra, nhưng chưa kịp rút ra thì bông sen trong tay nàng bắt đầu run rẩy kịch liệt, va chạm phát ra âm thanh trầm đυ.c, hoa sen trong tay nàng biến thành một khối sương mù hình tròn!

“Đau… Đau… Đau…” Một tiến hô đau non nớt, mềm mại đột nhiên vang lên, sương mù khuếch tán trước giường tạo thành một khối hình tròn lờ mờ.

Khi sương mù dần tan đi, một tiểu tử ba đầu đang ngồi trên mặt đất, ôm đôi bàn tay nhỏ bé của mình với đôi mắt ngấn lệ, buồn bã nhìn Quân Vô Tà.

“Meo!!” Đứa bé béo mập mềm mại đột nhiên xuất hiện khiến mèo đen sợ hãi nhảy lên trên vai Quân Vô Tà, lông trên lưng dựng đứng.

“...” Quân Vô Tà nhìn đứa bé ngồi dưới đất không nói nên lời, đứa bé trắng nõn mềm mại, cả người chỉ có một cái yếm nhỏ màu trắng, trên yếm là bông sen trắng trông rất sống động được viền xung quanh bằng những sợi tơ bạc, cũng giống như giới linh hoa sen của nàng.