Chương 11: Đột kích

Chương 11: Đột kích

“Ta đói rồi.” Quân Vô Tà không hiểu Quân Vô Dược đang nói cái gì, nàng chỉ muốn mau chóng lấy lại sức lực để có thể tự tay chữa trị xương cốt trên cơ thể. Nếu để những tên lang băm kia tiếp tục tra tấn, thể nào cơ thể và xương cốt của nàng cũng sẽ bị phá hủy.

Sau khi giao Quân Vô Tà cho nha hoàn phục vụ bữa tối, bóng dáng Quân Vô Dược biến mất vào trong phủ Lân vương phủ.

Sau khi rời khỏi Lân vương phủ, trên mặt Bạch Vân Tiên luôn tỏ vẻ bất mãn, Mặc Huyền Phỉ có cố gắng dỗ dành thế nào cũng không để ý tới.

"Nếu không phải vì chàng, chàng cho rằng ta sẽ đi loại địa phương này sao? Chẳng qua chỉ là một tiểu thư nhà Vương gia, nàng ta xứng sao.” Bạch Vân Tiên cắn môi, là đệ tử của tông chủ Khuynh Vân Tông, có bao nhiêu người cầu xin nàng ta chữa trị mà nàng ta đều không để mắt đến. Lần này vì nể mặt Mặc Huyền Phỉ nên nàng ta mới hạ mình đến Lân Vương phủ, không ngờ lại bị người ta đuổi ra ngoài.

Nàng ta chưa bao giờ trải qua sự sỉ nhục như vậy.

“Đừng tức giận Vân Tiên, đừng bận tâm đến phế vật đó.” Mặc Huyền Phỉ kiên nhẫn vỗ về.

“Chàng là hoàng tử lại cúi đầu với quan lại, quả thật là tính tình rất tốt.” Bạch Vân Tiên cười lạnh nói.

Trên mặt Mạc Huyền Phỉ không khỏi có chút ngượng ngùng.

“Đừng tức giận, cùng lắm thì ta báo thù giúp nàng là được.” Vỗ về Bạch Vân Tiên mới là mấu chốt.

Quả nhiên những lời Mặc Huyền Phỉ nói khiến sắc mặt Bạch Vân Tiên khá hơn một chút.

“Hãy nhớ rằng chàng đã hứa với ta.” Bạch Vân Tiên nói.

“Tất nhiên sẽ không quên.” Mặc Huyền Phỉ thở phào nhẹ nhõm.

Để khiến Bạch Vân Tiên mỉm cười, Mạc Huyền Phi không vội vã hồi phủ, mà dẫn nàng ta ngồi xe ngựa rời thành dưới sự hộ tống của một đám thị vệ, tìm một biển hoa để lấy lòng người mình yêu. Mãi đến màn đêm buông xuống, Bạch Vân Tiên mới lại mỉm cười lần nữa, Mạc Huyền Phỉ yên tâm dẫn đội trở về thành.

Trên xe ngựa trở về thành, Mặc Huyền Phỉ nắm tay Bạch Vân Tiên, hai người ôm nhau.

Đột nhiên, xe ngựa dừng lại.

Xe ngựa dừng lại đột ngột khiến hai người trong xe suýt ngã.

“Xảy ra chuyện gì!” Mạc Huyền Phỉ không vui mắng.

Tuy nhiên, bên ngoài xe không có phản hồi, tiếng côn trùng kêu vào lúc nửa đêm dường như đặc biệt chói tai vào lúc này.

Không lấy được câu trả lời, Mạc Huyền Phỉ hổn hển xuống xe ngựa. Trong đêm tối, tất cả thị vệ đều cầm đuốc đứng bất động trên mặt đất.

“Tại sao lại dừng lại!” Mạc Huyền Phỉ tức giận nói.

Nhưng đám thị vệ không đáp lại câu hỏi của hắn ta.

Dưới ánh lửa, Mạc Huyền Phi nhìn thấy một bóng đen lặng lẽ đứng ở phía trước đội ngũ, màn đêm phủ bóng lên người hắn, ánh lửa yếu ớt không chiếu sáng được bộ dáng người đàn ông.

“Là ai?” Mạc Huyền Phỉ cảnh giác, Bạch Vân Tiên cũng đi theo xuống xe.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, bóng đen phía trước đội ngũ chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay hơi mở ra giữa không trung đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.

Trong phút chốc, thân thể của tất cả thị vệ đồng thời nổ tung, máu nóng bắn tung tóe khắp nơi!

“A!!” Tiếng kêu la thảm thiết từ trong miệng Bạch Vân Tiên truyền ra, gần trăm thị vệ đồng thời nổ tung, máu tươi bắn lên người nàng ta, máu thịt dính bết bao phủ làn váy hoa lệ của nàng ta.

Những ngọn đuốc rơi xuống đất lập tức đốt cháy xung quanh xe ngựa, ngọn lửa hừng hực bao quanh Mặc Huyền Phỉ và Bạch Vân Tiên.

Đằng sau ngọn lửa, bóng dáng thon dài chậm rãi lui về phía sau khi cảnh tượng này diễn ra.

“Đáng tiếc tính tình của ta không được tốt như Vô Tà.” Bóng đen mỉm cười nhẹ nhàng thì thầm dưới ánh trăng, rồi rời đi dưới lời từ biệt của ngọn lửa.