Chương 10: Khách không mời mà đến 4

Nàng không tức giận?

“Nói xong rồi?” Quân Vô Tà lạnh lùng nhìn về phía đôi cẩu nam nữ này.

Sự bình tĩnh của Quân Vô Tà không chỉ khiến Quân Khanh kinh ngạc mà còn vượt quá dự đoán của Mạc Huyền Phỉ.

Phải biết rằng lúc trước Quân Vô Tà vì muốn ở bên hắn ta mà có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bây giờ bị hắn ta hủy bỏ hôn ước ngay trước mặt, tại sao không có thẹn quá hóa giận chút nào?

“Quân Vô Tà, chúng ta dễ hợp dễ tan, để Vân Tiên ra tay cứu ngươi một mạng xem như chúng ta thanh toán xong.” Không thể hiểu được suy nghĩ của Quân Vô Tà, Mạc Huyền Phỉ cau mày nói.

Quân Vô Tà hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng đánh giá Bạch Vân Tiên từ trên xuống dưới.

“Thế giới lớn như vậy, ngươi không có ý định đi nhìn xem sao?” Quân Vô Tà nheo mắt lại.

“Có ý gì?” Mạc Huyền Phỉ hơi sửng sốt.

Một tiếng cười khẽ phát ra từ miệng Quân Vô Dược.

“Ý của Vô Tà là bảo các ngươi cút đi.” Quân Vô Diêu “tốt bụng” giải thích.

Sắc mặt của Mạc Huyền Phỉ lập tức tái mét: “Quân Vô Tà, dù ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý chuyện hủy bỏ hôn ước. Phụ hoàng đã soạn xong thánh chỉ, ngày mai sẽ công bố thiên hạ. Ta khuyên ngươi nên tự thu xếp cho ổn thỏa đi.”

Bạch Vân Tiên nãy giờ không lên tiếng, lúc này lại mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng có chút kiêu ngạo: “Quân tiểu thư, sư phụ ta từng nói, số mệnh đã có ắt sẽ có, số mệnh không có chớ cưỡng cầu. Với tình hình hiện tại của Quân tiểu thư, còn muốn yêu cầu những thứ vượt quá khả năng thì thật sự không thỏa đáng.”

Nói ngắn gọn chính là khuyên Quân Vô Tà đừng mặt dày dính lấy Mặc Huyền Phỉ nữa.

“Chủ nhân! Nữ nhân này dám mắng người!” Mèo đen nhỏ phẫn nộ rồi, đôi cẩu nam nữ này thật sự rất không biết xấu hổ.

“Ta mệt rồi.” Quân Vô Tà cũng không nhìn đôi cẩu nam nữ này một cái mà trực tiếp nhìn Quân Vô Dược.

Quân Vô Dược tự nhiên đứng dậy, duỗi tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của Quân Vô Tà vào trong ngực, không quay đầu lại mà rời khỏi đại sảnh.

Sắc mặt Mạc Huyền Phỉ càng ngày càng khó coi. Trước đây, Quân Vô Tà chưa bao giờ coi thường hắn ta như vậy, nhưng hôm nay thậm chí Quân Vô Tà còn không nhìn thẳng hắn ta, từ đầu đến cuối nàng hoàn toàn không để ý đến hắn ta.

“Đã muộn rồi, xin mời hai vị trở về đi.” Sắc mặt Quân Khanh không vui ra lệnh trục xuất, nếu không phải bởi vì thân phận đặc biệt của hai người này, hắn ta đã sớm cho Thụy Lân quân xiên đôi cẩu nam nữ nay ra ngoài rồi.

Mạc Huyền Phỉ còn muốn nói cái gì đó nhưng Bạch Vân Tiên lại đứng dậy, vẻ mặt bất mãn.

“Vân Tiên, để nàng ủy khuất rồi.” Làm sao Mạc Huyền Phỉ còn để ý đến chuyện của Lân Vương phủ được nữa. Hắn ta thương tiếc nhìn Bạch Vân Tiên, thầm cảm thấy Quân Vô Tà không biết tốt xấu.

Bạch Vân Tiên xụ mặt rời khỏi Lân vương phủ không nói một lời, Mặc Huyền Phỉ theo sát phía sau, hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Quân Khanh.

Trong đại sảnh yên tĩnh, sắc mặt Quân Thanh trắng bệch như tờ giấy, đã khi nào Lân Vương phủ bọn họ chịu sỉ nhục như vậy? Giờ đây phụ thân hắn ta đã già, Thụy Lân quân không có người thừa kế phù hợp để chỉ huy, hoàng thất càng ngày càng không còn coi trọng họ nữa. Nhìn điệu bộ của Mạc Huyền Phỉ hôm nay, e rằng có Khuynh Vân Tông chống lưng, Thích quốc thật sự sẽ không cần Lân Vương phủ nữa.

Ôm Quân Vô Tà rời khỏi đại sảnh, trên mặt Quân Vô Dược luôn nở nụ cười trêu chọc.

“Ngươi không tức giận sao?” Quân Vô Dược cúi đầu nhìn Quân Vô Tà, hắn có thể nhìn rõ ràng tình huống vừa rồi trong đại sảnh, rõ ràng là Mặc Huyền Phỉ mang theo niềm vui mới đến tát vào mặt Quân Vô Tà.

Điều hiếm thấy là Quân Vô Tà không hề tỏ ra tức giận.

Quân Vô Tà hơi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt bình tĩnh chứa đầy dấu chấm hỏi.

Nụ cười trong mắt Quân Vô Diêu không khỏi sâu thêm, nhưng dưới nụ cười đó lại có một chút thâm sâu.

“Vô Tà thật sự rất tốt tính.”