Chương 12: Bị ghét bỏ 1

Con mèo đen nằm trong lòng Quân Vô Tà, tận hưởng sự vuốt ve của chủ nhân.

“Chủ nhân, Lân Vương phủ này không an toàn, chúng ta có nên rời đi không?” Mèo đen thoải mái nheo mắt lại, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến nó hiểu sâu sắc rằng vỏ bọc tái sinh của chủ nhân không hề thoải mái như tưởng tượng. Lân Vương phủ chỉ có Quân Tiển để dựa vào, với tuổi của Quân Tiển, e là không sống được bao lâu nữa. Hoàng thất đã nhìn chằm chằm Lân Vương phủ như hổ đói. Quân Tiển còn sống mà Nhị Hoàng từ còn dám đến làm khó Quân Vô tà, nếu Quân Tiển đi rồi, chỉ sợ người trong Lân Vương ngay cả tự bảo vệ mình cũng không làm được.

Dựa vào hành vi xấu xa của thân xác này trước đây, chắc chắn sẽ có một kết cục bi thảm.

“Không đi.” Quân Vô Tà thờ ơ trêu chọc mèo con.

Thế giới này khác với kiếp trước của nàng, quyền lực của hoàng đế là cao nhất. Tuy rằng Lân Vương phủ lung lay sắp đổ nhưng quả thật là nơi trú ẩn an toàn nhất.

Dù có y thuật tuyệt thế nhưng nàng cũng không thể thay đổi được sự thật rằng tay nàng trói gà không chặt, nếu liều lĩnh rời đi, trong thế giới xa lạ này có quá nhiều nguy hiểm.

“Người đứng sau Lân Vương phủ là Quân Tiển. Nếu ta đến đây sẽ không để ông ấy chết dễ dàng như vậy được.” Quân Vô Tà hơi nhướng mày, y thuật của nàng không phải là ngồi không, hễ là người nàng muốn bảo vệ thì sẽ không có ai không dám chắc.

“Tố chất của thân xác này quá kém, ngay cả giới linh cũng không có. Nếu có giới linh, ta có thể dựa vào phương thức của thế giới này để tu luyện.”

“Rốt cuộc giới linh là gì?” Mèo đen hoàn toàn không biết gì về tình hình của thế giới này.

Quân Vô Tà nâng tay phải lên, chỉ duỗi ngón áp út ra.

Ngón tay thon dài trắng nõn và mềm mại như ngọc.

Nếu là người bình thường, sau mười bốn tuổi, một chiếc nhẫn do giới linh biến hóa sẽ xuất hiện trên ngón áp út của bàn tay phải, nhưng trên ngón áp út của nàng lại không có gì cả.

“Meo?” Mèo đen duỗi bàn chân lông lá ra, vuốt ve ngón tay xinh đẹp của Quân Vô Tà, dùng cái lưỡi hồng hồng nhẹ nhàng liếʍ liếʍ.

Đôi mắt của con mèo đột nhiên nheo lại!

“Chủ nhân, trên ngón tay của người hình như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó, người có chắc đó không phải là giới linh không?” Đầu lưỡi của mèo cực kỳ nhạy cảm, nó không phải là con mèo bình thường, nó buộc chặt với linh hồn của Quân Vô Tà, có khả năng cảm thụ rất cao đối với sức mạnh của mọi linh hồn.

Quân Vô Tà hơi nhướng mày, vuốt ve ngón áp út của bàn tay phải. Trên ngón tay xanh nhạt của nàng không nhìn thấy vật lạ gì, nhưng khi nàng dùng ngón tay xoa xoa lại có thể cảm nhận rõ ràng một làn sóng kỳ lạ bao quanh đầu ngón tay mình. Trong lòng hơi run lên, cảm giác dưới đầu ngón tay của Quân Vô Tà càng ngày càng rõ ràng.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng trắng bạc tỏa ra từ ngón áp út của nàng, ánh sáng chói lóa chiếu sáng toàn bộ căn phòng!

Một đóa sen trắng tinh khiết từ từ bay lên không trung, một vầng sáng trắng bạc bao bọc lấy bông sen.

“Hoa? Meo.” Con mèo đen chớp mắt, có chút do dự nhìn Quân Vô Tà.

Giới linh chia làm hai loại, một loại có thể biến thành vũ khí và binh khí, loại còn lại có thể biến thành quái thú, ngoài ra không còn gì khác.

Nhưng giới linh của Quân Vô Tà lại biến hóa kỳ ảo thành một bông sen trắng…

Giới linh thực vật gì đó, thật sự mới nghe lần đầu.

Quân Vô Tà khẽ giơ tay lên, bông sen trắng từ không trung chậm rãi bay vào lòng bàn tay nàng.

Nàng còn chưa kịp nhìn kỹ bông sen trắng thì có tiếng gõ cửa.

Lòng bàn tay khẽ bóp nhẹ, bông sen trắng trong lòng bàn tay trong nháy mắt biến mất không dấu vết.

“Mời vào.”

Quân Vô Dược đẩy cửa đi vào, lười biếng dựa vào trước cửa, trong tay cầm một bát thuốc.

“Đã đến giờ uống thuốc rồi.”