Phương Huy Hoàng biết rõ, tình huống này kéo dài thì con gái sẽ phải chết, chi bằng ngựa chết cứu thành ngựa sống, xem tình hình này, không bằng tin lời Ngô Hào, một người có thể nhìn qua biết được ngay thương thế của con gái, xem ra người này có thể cứu được con gái mình, nếu không nắm chắc sẽ chẳng ai tìm phiền toái làm gì.
Hít một hơi, Phương Huy Hoàng nhìn Giang Lâm rồi nói.
“Cậu thử xem đi.”
Giang Lâm gật đầu, nhưng còn chưa kịp làm gì, Phương Huy Hoàng đã bồi thêm một câu.
Diệp Hạ đứng đó thấy vậy thì nôn nóng.
“Cậu điên rồi.”
“Ngài Phương, mong Ngài thông cảm, con rể này của tôi chỉ là làm màu một chút, đừng tin là thật.
Mà Hứa Vân lựa chọn tin Giang Lâm, muốn khuyên nhủ mẹ một chút.
“Mẹ à, để anh ấy thử đi.”
“Nó điên là được rồi! Con muốn điên theo sao?”
Diệp Hạ tức giận nhìn đứa con gái ngu ngốc của mình.
“Mẹ vợ, tin con một lần.”
“Tin cậu tôi tin cái đầu gối còn hơn.”
Nói xong bà ta tức giận nhìn Giang Lâm, quay sang con gái.
“Con còn muốn tốt cho Hứa gia thì kéo nó về đi, đừng đứng đây làm xằng làm bậy.”
Phương tổng lúc này lên tiếng cắt ngang.
“Nếu cậu cứu được con gái tôi, thì Phương Huy Hoàng tôi nợ cậu một ân tình, nếu con gái tôi có chuyện, thì cậu tự gánh hậu quả.”
“Đã biết.”
Giang Lâm lập tức đáp ứng rồi vào phòng phẫu thuật.
Hứa Văn thấy bộ dáng kiên quyết của Giang Lâm, cô chợt cảm giác, từ sau khi tự sát tỉnh lại, anh giống như thay đổi thành người khác.
Mà Diệp Hạ lúc này tức giận tới mức không nói nên lời.
“Mẹ à, mẹ về trước đi. Dù sao…”
“Ngu ngốc, nó gây ra hậu quả còn bắt Hứa gia gánh sao? Hôm nay con về nhà thì lo mà ly hôn với nó đi, mẹ đi tìm cha con.”
Nói xong bà ta nhanh chóng rời đi, hiện tại bà chỉ muốn nhanh chóng tìm chồng mình là Hứa Bắc Điền để bàn bạc.
Giang Lâm kết hôn cùng Hứa Văn, tuy Giang Lâm ở rể, nhưng Hứa Văn cũng chưa từng xem thường anh, ngược lại còn thấy anh thua thiệt rất nhiều.
Hứa Văn vẫn luôn không thích đàn ông lạ, cho nên mới để Giang lâm ở rể, cơ bản vì anh biết nghe lời, cùng làm một bệnh viện, hiện tại cũng đã hai năm ở với nhau, Giang Lâm còn chưa từng có ý nghĩ không an phận với cô.
Vậy mà Giang lâm ở rể lại kéo tới bàn tán không hay, vẫn luôn bị người ta nghị luận, là đề tài chưa bao giờ hết hot, nào là cười nhạo anh, nói anh là kẻ ăn bám, kể cả người thân trong nhà cũng khinh thường anh, cả hai chưa có con, cũng bị nói rằng là anh không có khả năng đàn ông, tính ra anh vì cô đã chịu bao nhiêu ủy khuất.
Mà trưởng khoa Trần đứng một bên, thấy Giang Lâm chủ động dẫn họa vào người thì thở phào, ít nhất hiện tại nếu có chuyện thì Giang Lâm gánh tội, bệnh viện cũng sẽ không chịu sự vụ gì cả.
Não tàn chính là tàn như thế, một kẻ ăn bám có thể làm nên trò gì được chứ?
Loại người này cả đời đáng bị khinh thường mà.
Trong phòng phẫu thuật, hộ lý cởϊ qυầи áo cho Phương Tình Tình, xương sườn của cô ta bị đứt đoạn, rửa sạch miệng vết thương, Giang Lâm cũng đã khử khuẩn xong, sau đó đi tới.
Thấy được miệng vết thương trước ngực Phương Tình Tình, anh cau mày, ban đầu anh chỉ là bác sĩ thực tập, cũng từng phẫu thuật, hiện tại còn có truyền thừa từ y thành, cho nên anh đã tiên liệu trước.
“Đem ngân châm lại đây.”
Giang Lâm nói với hộ sĩ.
Cơ bản hộ sĩ luôn coi thường Giang Lâm, nghe thấy phẫu thuật còn mang ngâm châm, cô ta bất mãn nói.
“Anh biết phẫu thuật không? Phẫu thuật còn phải đem ngân châm?”
Giang Lâm nghe vậy, ánh mắt liếc qua, lạnh giọng nói.
“Lấy ngay, nếu mất mạng người, cô chịu trách nhiệm đi.”
Hộ sĩ thấy ánh mắt lạnh băng của anh thì hoảng sợ, trong ấn tượng của cô thì Giang Lâm luôn là người chịu uất ức, dù bị người ta khinh thị nói xấu cũng không có nổi giận, hôm nay sao lại có dáng vẻ này.
Một phần hộ sĩ cùng sợ gánh trách nhiệm nên nhanh chóng đi lấy ngân châm.
Giang Lâm hít một hơi sâu, trong cơ thể chân khí bắt đầu động, anh rót vào ngân châm, tiếp theo thành thục một được cắm châm vào người cô gái.
Hộ sĩ bên cạnh thấy Giang Lâm thủ thuật nhanh nhẹn, hai mắt nhìn kinh hãi.
“Dao phẫu thuật!”
Trên người cô gái cắm ngân châm đầy người, Giang Lâm dừng tay lại rồi nói.
Hộ sĩ bên cạnh không dám chậm trễ, vội vàng đưa dao phẫu thuật, lâu mồ hôi trên mặt Giang Lâm.
Ngay khi Giang Lâm phẫu thuật cho Phương Tình Tình, ngoài phòng phẫu thuật có một phu nhân cùng một ông cụ râu tóc bạc trắng đi tới.
Người kia chính mẹ của Phương Tình Tình, Trương Mỹ Cúc.
Trương Mỹ Cúc vừa tới, thấy phòng phẫu thuật sáng đèn vội hỏi.
“Ai đang phẫu thuật cho Tình Tình?”
Phương Huy Hoàng nhìn thoáng qua Trương Mỹ Cúc, không nói gì, chỉ cau mày.
Trưởng khoa Trần ở bên cạnh, nhìn thoáng qua Phương Huy Hoàng, vẻ mặt khó xử.
“Phương phu nhân, là một nam hộ lý thực tập ở bệnh viện.”
“Nam hộ lý thực tập?”
Nháy mắt Trương Mỹ Cúc tức giận quát.
“Bệnh viện các người sao lại đối xử với con gái của tôi như thế? Một hộ lý lại làm phẫu thuật cho con gái tôi sao? Bác sĩ như ông làm gì thế hả?”
Vẻ mặt trưởng khoa Trần chua xót, không biết nên giải thích thế nào.
“Là tôi cho phép.”
Phương Huy Hoàng trầm giọng nói.
Trương Mỹ Cúc vẻ mặt khó hiểu nhìn Phương Huy Hoàng.
“Ông sao lại làm như thế? Sao không chờ đại y sư tới hả?”
Trong lòng Trương Mỹ Cúc chỉ tin tưởng đại y sư, người được xưng là Hoa Đà, sao lại để người khác làm phẫu thuật cho con gái chứ.
Phương Huy Hoàng trầm giọng.
“Không kịp.”
Trương Mỹ Cúc còn muốn cãi nhau với Phương Huy Hoàng, đại y sư một bên đã lên tiếng.
“Không sao, ta xem báo cáo kết quả trước, sau đó quyết cũng không muộn.”
Trưởng khoa Trần biết địa vị của đại y sư Thiết Hòa, có thể kết giao với người như này phải có cấp bậc địa vị thế nào, chuyện này đối với phát triển của bản thân cũng có chỗ tốt.
Nghĩ vậy trưởng khoa Trần cung kính đem báo cáo kiểm tra qua.
“Mời ngài xem qua.”
Đại y sư Thiết Hòa nhìn thoáng qua báo cáo, đồng tử co rụt lại.
Đây là báo cáo bốn mươi phút trước, vậy tình hình hình thương tích từ bốn mươi phút trước cũng chỉ nắm chắc có bốn phần, huống hồ giờ đã qua bốn mươi phút.
Nếu là người nhà bệnh nhân khác, đại y sư Thiết Hòa khẳng định sẽ nói vô dụng, rồi rời đi.
Nhưng trước mặt lại là bạn cũ Phương tổng, ông cũng không thể nói trực tiếp.
“Con gái của tôi tình hình ra sao.”
Trương Mỹ Cúc lòng nóng như lửa.
Đại y sư Thiết Hòa thở dài nói.
“Tình hình Tình Tình có chút không tốt.”
Trương Mỹ Cúc vừa nghe vậy càng thêm sốt ruột, đại y sư Thiết Hòa nói không ổn, vậy kẻ phẫu thuật cho con giá mình càng không ổn.
Nghĩ đến con gái đang bị một nam hộ lý mổ, bà ta liền nổi lên tâm bất an.
Đang lúc này, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, chưa thấy Giang Lâm đi ra thì Trương Mỹ Cúc đã xông vào.
Trưởng khoa Trần không dám ngắn cản, đành phải đi theo.
“Người bệnh đã thoát nguy hiểm.”
Giang Lâm cảm nhận được có người vòa, cả người hơi chột dạ nói.
Tuy rằng anh nhận được truyền thừa, nhưng thân anh lại vừa bị thương, hơn nữa tiêu hao chân khí không ít, thân thể càng suy yếu hơn.
Nghe được lời Giang Lâm nói, lập tức bất mãn nói.
“Con gái tôi nên không có chuyện gì đi, nếu có chuyện không tốt tôi sẽ cho cả nhà cậu chôn theo.”
Nghe thấy Trương Mỹ Cúc không nói lý, Giang Lâm cũng không muốn nói nhiều.
Nhưng khi Trương Mỹ Cúc nhìn thấy con gái bị căm nhiều kim lên người thì vô cùng tức giận.
“Khốn kiếp, sao lại cắm nhiều ngân châm lên người con gái ta? Để lại sẹo ai chịu trách nhiệm hả?”
Trương Mỹ Cúc tức giận.
“Lập tức nhổ hết ra đi.”
Giang Lâm nghe vậy vội vàng nói.
“Không được! Châm này là để thông khí huyết, không thể nhổ.”
Trưởng khoa Trần nhìn điện tâm đồ, thấy mọi thứ ổn định, hoàn toàn không giống như có vấn đề gì cả, ông ta lạnh giọng nói Giang Lâm.
“Gì mà không thể rút? Tình hình bệnh nhân vô cùng ổn, cậu chỉ là một nam hộ lý thực tập, cả tư cách bác sĩ còn không có, có tư cách gì mà khoa tay múa chân ở đây.”
“Cho cậu phẫu thuật là nể mặt Phương tổng, giờ thì biến đi.”
Giang Lâm còn muốn nói gì thì Trương Mỹ Cúc quát lớn.
“Cút đi! Dám đem con gái tôi biến thành bộ dạng này, trưởng khoa Trần sau này tôi không muốn thấy tên kia nữa.”
Trưởng khoa Trần nịnh nọt nói.
“Vâng, chỉ là một nam hộ lý, xong việc tôi sẽ sa thải cậu ta.”
Giang Lâm đánh bất đắc dĩ quay đầu, xoay người rời đi.
Trưởng khoa Trần thấy Giang Lâm rời đi, trong lòng cười lạnh, thật là tên mèo mù vớ cá rán, chứ làm sao có khả năng, cơ hội lấy lòng Phương gia cũng xem như mất, lại quay về với kẻ ăn bám là vừa.
“Phu nhân Phương, bà đừng vội, tôi sẽ nhổ hết ra.”
Trưởng khoa Trần nịnh nọt nói với Trương Mỹ Cúc.
Khi ông ta nhổ đi mấy cây châm, còn đang chuẩn bị nhổ tiếp, bỗng nhiên điện tâm độ kịch liệt dao động lên, hơn nữa còn phát âm thanh cảnh báo chói tai.