Chương 4: Cầu xin

Trưởng khoa Trần đang chuẩn bị rút tiếp ngân châm ra, thì sắc mặt ông tái đi, thì ra Tình Tình đang ổn định, hô hấp bỗng dồn dập hơn, trên mặt lại biểu hiện vô cùng đau đơn, hơn nữa khóe miệng trào máu.

“Đây là có chuyện gì? Ông làm gì thế hả?”

Trương Mỹ Cúc thấy con gái mình lại biến thành bộ dạng này, vội vàng hỏi trưởng khoa Trần.

Trưởng khoa Trần sợ tới mức mặt tái nhợt, nhanh chóng nói.

“Tôi… tôi làm theo lời phu nhân, rút ngân châm ra.”

“Ai để ông rút? Tôi nói ông rút chúng sao? Nhanh cứu con gái tôi, sao nó lại hộc máu rồi.”

Trương Mỹ Cúc vội vàng kêu lên.

“Đại sư Thiết Hòa, đại sư Thiết Hòa!”

Trưởng khoa Trần vội vàng ra ngoài kêu lên, vừa lúc đại sư cùng Phượng Huy Hoàng đi đến, thấy hiện trạng của Tình Tình cũng vô cùng chấn động.

“Có chuyện gì thế này?”

Đại sư Thiết Hòa nhíu mày hỏi.

“Đây là… vừa rồi Phương tiểu thư đã khôi phục bình thường, Phương phu nhân muốn tôi nhổ hết ngân chấm xuống, không biêt sao vừa nhổ vài cây thì cô ấy lại như vậy.”

Trưởng khoa Trần toát mồ hôi giải thích.

Đại y sư Thiết Hòa đến gần xem xét, lập tức kinh ngạc không thôi, phương pháp châm cứu phức tạp chưa từng thấy, vậy mà chỉ một hộ lý nam có thể làm được, bản thân ông tuyệt đối không làm được chuyện này.

Ông nhìn vậy thì tức giận nói.

“Phượng tiểu thư có thể giữ mạng chỉ là dựa vào ngân châm này khơi thông huyết mạch, bảo toàn tính mạng, vậy mà các người đem nhổ ra.”

Trưởng khoa Trần nghe vậy thì nhìn Trương Mỹ Cúc, rất nhanh lên tiếng.

“Không phải tôi muốn rút, mà Phương phu nhân muốn tôi rút ra.”

“Ông nói bậy bạ gì đó hả?”

Trương Mỹ Cúc trừng mắt nói.

Trưởng khoa Trần biết nói vậy sẽ phật ý Trương Mỹ Cúc, nhưng so với việc Phương tiểu thư chết, còn phải hủy hoại bản thân theo cùng thì trưởng khoa Trần không dám đánh đổi.

Vẻ mặt Trương Mỹ Cúc vội vàng nói.

“Cũng chỉ mấy cây châm mà thôi, đại sư Thiết Hòa, ông châm lại là ổn rồi.”

“Thuật châm cười này, không hề đơn giản, muốn hạ châm phải đúng huyệt, sâu cạn có chừng, còn phải rót chân khí vào, tùy tiện hạ châm chỉ hại mà không lợi. Vô ích!”

Đại y sư Thiết Hòa lắc đầu cười khổ.

“Huống hồ, phương pháp châm cứu vô cùng phức tạp, ta cũng xem như không thể so cùng.”

Thấy tình hình của Tình Tình nghiêm trọng, Trương Mỹ Cúc nóng nảy quát.

“Cái gì mà đệ nhất y sư, danh tài giới y học gì đó, Phương gia chúng tôi giúp đỡ nhiều như vậy, còn không bằng tên hộ lý quèn, xem ra ông chỉ có hư danh.”

“Câm miệng!”

Phương Huy Hoàng vội vàng quát Trương Mỹ Cúc.

Nghe những lời này, đại y sư Thiết Hòa vô cùng tức giận, mặc kệ ra sao, trong giới y học, ông ấy có địa vị cao vô cùng, chưa từng chịu sỉ nhục như vậy.

“Nếu Phương phu nhân chướng mắt ông già này, thôi ông già này xin đi.”

“hừ!”

Nói xong, đại y sư phất áo bỏ đi.

Phương Huy Hoàng vội vàng níu kéo.

“Đại y sư Thiết Hòa bớt giận, xin ngài nói rõ, làm sao mới có thể cứu được con gái tôi.”

“E rằng chỉ có người thanh niên kia, mới có năng lực cứu sống Tình Tình.”

Đại y sư Thiết Hòa áp chế lửa giận nói.

Phương Huy Hoàng nghĩ tới vợ mình một người không biết đúng sai, vậy mà làm ân nhân tức giận bỏ đi, ông hung hăng liếc bà ta một cái.

“Bà xem đi! Chỉ toàn làm chuyện ngu xuẩn.”

“Chuyện gì chứ? Tôi chỉ đau lòng con bé mà thôi.”

Trương Mỹ Cúc vẫn không nhân sai, tiếp tục nói.

“Tôi đi tìm tên kia bảo cậu ta cắm lại vài châm là xong chứ gì.”

“Sao rồi?” Hứa Văn thấy Giang Lâm từ phòng phẫu thuật đi ra, lo lắng hỏi.

“Mạng giữ lại được, còn chuyện khác số phận an bài đi.”

Giang Lâm nhìn Hứa Vân nói.

“Đi làm thủ tục xuất viện thôi.”

Hứa Văn nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Giang Lâm, trưởng khoa Trần tuy rằng nhân phẩm có chút vấn đề, nhưng năng lực phẫu thuật vẫn là rất cao siêu, trưởng khoa Trần không tiếp nhận phẫu thuật, Giang Lâm vậy mà cứ thế làm được.

Hứa Văn thở dài nhẹ nhõm nói.

“Tôi đi làm thủ tục, anh thay quần áo đi.”

Nói xong Hứa Văn rời đi, Giang Lâm cũng chuẩn bị về phòng bệnh thay quần áo.

Nhưng lúc này trưởng khoa Trần từ phòng phẫu thuật đuổi tới, gọi to tên Giang Lâm.

“Giang Lâm, Giang Lâm à, cậu đừng đi.”

Trưởng khoa Trần không phải kẻ ngốc, nói thế nào thì vừa rồi châm do ông ta nhổ xuống, nếu thiên kim Phương gia có chuyện, bản thân ông ta cũng xem như xong rồi, hiện tại có thể cứu ông ta cùng Phương tiểu thư chỉ có Giang Lâm này.

“Có việc gì vậy trưởng khoa Trần?”

Giang Lâm lạnh nhạt nói.

“Chuyện kia… người anh em Giang Lâm à, vừa rồi tôi không cẩn thận làm rơi vài cây châm, phiền cậu lại ra tay điều trị một chút, có được không?”

Vẻ mặt hư tình giả ý của trưởng khoa Trần làm người ra thật chán ghét.

Giang Lâm cười lạnh nói.

“Trưởng khoa Trần, tôi chỉ là một nam hộ lý thực tập, tư cách bác sĩ còn không có, làm gì có tư cách khua tay múa chân. Càng không có tư cách điều trị cho vị tiểu thư kia, đúng không? Tôi bây giờ muốn xuất viện.”