Chương 2: Lựa chọn tin tưởng

Giang Lâm vừa định nói mình là bác sĩ thực tập, lại có hai hộ lý chạy tới, vẻ mặt bất mãn.

“Giang Lâm, cậu chỉ là hộ lý thực tập, làm gì ở đây chứ? Chậm trễ sẽ hại mạng người.”

Gã đàn ông trung niên nghe vậy liền nổi giận, trực tiếp đẩy Giang Lâm ra, rồi mắng chửi khó nghe.

“Hừ, con mẹ nó chứ, một nam hộ lý, còn đang thực tập, ở đây nói gì chứ, chậm trễ tiểu thư nhà ta cấp cứu, tôi đập chết cậu.”

Diệp Hạ vừa đi ra ngoài, cũng chưa kịp quay đầu đã nghe thấy chuyện.

“Hừ, chửi vài câu đã muốn thể hiện?”

Lúc mà hộ lý muốn đẩy cô gái kia vào phòng cấp cứu thì trưởng khoa Trần đi tới.

Ông ta vừa nhận cuộc gọi của viện trưởng Thẩm, nói rằng con gái của chủ tịch Phương Huy Hoàng xảy ra tai nạn, đang trên đường đến bệnh viện, muốn ông ta tới cấp cứu trị liệu.

Tập đoàn Huy Hoàng là đệ nhất tập đoàn, sản nghiệp trải khắp thành phố Hoa Dương, có thể nói xem như là một tay che trời, nếu như con gái của ông ấy ở bệnh viện này có chuyện, xem như là xong rồi.

Trưởng khoa Trần vội vàng đi tới, nói với gã đàn ông kia.

“Đây là tiểu thư của Chủ tịch Phương đúng không?”

“Đúng, là Phương tiểu thư, cô ấy bị tai nạn giao thông, nhanh điều trị đi.”

Người đàn ông trung niên gấp gáp nói.

Ngô Hào là bảo vệ của Phương Tình Tình, phụ trách an toàn của cô.

Nhưng hôm nay tiểu thư lại muốn đua xe, còn kiến quyết như vậy, anh ta không có cách nào khác, nhưng tai nạn cứ thế xảy ra, nếu như tiểu thư có chuyện thì ông ta coi như xong.

Trưởng khoa Trần biểu tình nghiêm trọng hơn.

“Đưa đi làm kiểm tra toàn diện, sau đó chuẩn bị chẩn đoán cứu chữa.”

“Trưởng khoa Trần, không kịp đâu, xương sườn cô ấy bị gãy đoạn, cắm vào phổi, bây giờ có khối máu ở phổi, lập tức phẫu thuật may ra còn kịp.”

Giang Lâm không nghĩ nhiều, chỉ một mực nghĩ tới sinh mạng của cô gái, vội vàng nói.

Trưởng khoa Trần nhìn quá Giang Lâm, lập tức hừ lạnh nói.

“Chỉ là một nam hộ lý, có tư cách xen vào sao?”

“Hộ lý Lý nhanh sắp xếp kiểm tra, một phút không thể chậm trễ.”

Trưởng khoa Trần liếc mắt Giang Lâm một cái rồi nói.

Hai hộ lý kia nhanh chóng đưa Phương tiểu thư về phòng kiểm tra.

Chủ nhiệm Trần lập tức chuẩn bị làm phẫu thuật, đây là cơ hội ông ta thể hiện, có thể kết giao với giới nhà giàu, không thể bỏ lỡ.

Còn có cơ hội nâng cao sự nghiệp.

Đối với bệnh viện lớn thì việc kiểm tra vô cùng nhanh chóng, mười lăm phút sau đã có kết quả.

Diệp Hạ trợn mắt nhìn Giang Lâm bị người ta bỏ mặt, cảm thấy rất mất mặt với người con rể này.

Nhìn tới con gái lại càng tiếc nuối, con gái sao lại cứ cố chấp thế không biết.

Mà lúc này, nhìn báo cáo trên tay trưởng khoa Trần như bị vả vào mặt, thì ra giống như Giang Lâm kia nói, nếu là mười lăm phút trước phẫu thuật xem như toàn mạng, bây giờ không kịp rồi.

Ông ta như cưỡi lên lưng cọp, cứu thì không sống được, mà không cứu lại không được.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mang theo bốn bảo vệ, nhanh chóng tiến tới phòng phẫu thuật.

Người đàn ông gương mặt chữ điền, cả người là một khí chất uy nghiêm, đó là cha của Phương Tình Tình, chủ tịch tập đoàn Huy Hoàng, Phương Huy Hoàng.

“Tình huống con gái tôi sao rồi?”

Phương Huy Hoàng đi đến gần, trầm giọng hỏi.

“Chủ tịch Phương, con gái ông hiện tại… chỉ sợ không kịp…”

Trưởng khoa Trần bất đắc dĩ nói.

Tuy rằng ông muốn làm thủ thuật kéo dài, nhưng hiện tại quả thực ngoài tầm của ông.

Phương Huy Hoàng nghe vậy thì hai mắt lạnh lùng.

“Không kịp? Bệnh viện làm ăn kiểu gì vậy hả?”

Vốn dĩ Phương Huy Hoàng có khí thế rất cường đại, bây giờ giọng nói lại lạnh băng.

Trưởng khoa Trần sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh, nhưng ông rõ ràng nhất, phẫu thuật hay không cũng không thể cứu.

Bây giờ nếu như phẫu thuật thì trách nhiệm là của ông ta, nhưng nếu nói rõ ra là không cứu được, thì trách nhiệm do người đưa đến chậm trễ.

Nghĩ vậy trưởng khoa Trần càng kiên quyết, không thể tiến hành phẫu thuật.

“Chủ tịch Phương, không phải chúng tôi không có năng lực, chỉ là đưa đến đã muộn…”

Khi trưởng khoa Trần định đổ trách nhiệm, thì một giọng nói vang lên.

“Hay là cho tôi thử đi.”

Mọi người nhìn sang, thì ra quả đúng là Giang Lâm.

Phương Huy Hoàng nhìn Giang Lâm, thấy người kia vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân thì hỏi.

“Đây cũng là bác sĩ sao?”

Diệp Hạ đứng đó, nghe tới danh Phương tổng, bà ta hơi lo lắng, nếu như đυ.ng chạm Phương gia, đừng nói cái bệnh viện này, mà cả Hứa gia sẽ bị liên lụy.

“Cậu ta không phải, chỉ là một nam hộ lý thực tập.”

Diệp Hạ vội nói.

Trưởng khoa Trần đang muốn quăng trách nhiệm đi, tên ngốc này lại muốn nhặt về, chỉ là một hộ lý, dù là có hiểu biết hơn người thì sao?

Còn chữa trị được sao?

Nếu điều trị không thành, thì bệnh viện gánh trách nhiệm, viện trưởng sẽ quở trách.

“Ngài Phương, đúng vậy! Anh ta chỉ là hộ lý.”

Phương Huy Hoàng vừa nghe chỉ là hộ lý thực tập, cũng không hề lên tiếng, nhưng nghĩ tới con gái đã trong tình trạng nguy kịch, trước đó ông cũng kịp liên hệ với một vị thần y nổi danh Bắc Hoa, được xưng là Hoa Đà tái thế.

Chỉ là vị đại y sư này đến cũng tốn thời gian, vô luận thế nào cũng muốn con gái mình được chữa trị.

“Chủ tịch Phương, tôi dám đảm bảo sẽ chữa khỏi cho con gái ông.”

Giang Lâm vội nói.

Hứa Vân nhìn Giang Lâm muốn tiếp tục phẫu thuật, vội vàng tiến lên giữ lại.

“Làm gì vậy chứ?”

“Tôi cứu người.”

Giang Lâm nghiêm túc nói.

Hứa Vân biết Giang Lâm chỉ là hộ lý, công việc không dính tới nghiệp vụ bác sĩ, sao có thể phẫu thuật.

Bản thân cô nếu được phân phó còn không nắm chắc, Giang Lâm đây là bị ngớ ngẩn hay sao?

Cơ bản cô đang định ngăn cản anh, thì lại thấy ánh mắt anh sáng lên sự tự tin, nên cô do dự, ánh mắt ấy cho cô một sự tin tưởng.

Lời nói đến miệng cô lại nuốt vào, lựa chọn tin tưởng.

Mà lúc này Diệp Hạ cũng muốn can ngắn.

“Đừng có thể hiện ở đây, mạng người là chỗ cho cậu sĩ diện sao?”

Ngô Hào, người đưa Phương Tình Tình vừa đi tới thấy Giang Lâm thì lên tiếng nói với Phương Huy Hoàng.

“Chủ tịch Phương, có lẽ anh ta thực sự có thể. Khi vừa tới, anh ta liếc mắt cũng nhìn ra được thương thế của tiểu thư, mà trưởng khoa Trần ngăn trở nên tiểu thư mới không kịp cứu.”

“Ông…”

Trưởng khoa Trần còn định cãi lại, nhưng quả thực trước đó ông ta làm sai, giờ giải thích càng không thể.

Phương Huy Hoàng nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên, lạnh giọng nói.

“Từ nay ông bị sa thải, vĩnh viễn không tuyển dụng.”

Ngô Hào vừa nghe thì lập tức quỳ xin tha.

“Chủ tịch Phương, tôi xin ông, là tiểu thư muốn thế, tôi không có cách khác,... nhà tôi còn có người gia bị bệnh, không thể mất việc, xin ông…”

Ngô Hào đều chưa nói xong đã bị người của Phương Huy Hoàng kéo ra.