Chương 5: Tự Biết Thân Biết Phận

Cô nhảy xuống hồ lại không chết, anh chỉ là cảm thấy kỳ lạ nên mới qua xem.

Nghe giọng cô, anh xác định cô thật sự chưa chết.

Thật có chút tiếc nuối.

Anh hắng giọng lạnh lùng nói, “Vân Nhược Nguyệt, bổn vương là đến cảnh cáo cô, ngày mai là ngày bổn vương cưới Nhu Nhi, cô tốt nhất là ngoan ngoãn ở yên đây cho ta, không được đi đâu, cô mà dám đến phá hoại, bổn vương nhất định không tha cho cô!”

“Ngài yên tâm, ta tuyệt đối không đến phá hoại đâu.” Vân Nhược Nguyệt lạnh lùng đáp.

Cô sẽ không đến phá hoại, mà chỉ phá nát luôn thôi.

Sở Huyền Thần vì Nam Cung Nhu mà đối xử với cô thế này, sao cô có thể để anh ta yên ổn được.

Cô còn ở trong phủ này ngày nào thì cô chính là nữ chủ nhân của Vương phủ này, cô tuyệt đối không cho người phụ nữ khác vượt mặt cô, cướp đi những gì thuộc về cô.

Là một người phụ nữ yếu đuối trói gà không chặt, muốn tồn tại trong cái thế giới khó khăn này, nhất định phải đủ nhẫn tâm, nếu không thì đến bản thân cũng không bảo vệ nổi. Sẽ giống như lúc trước, bị kẻ khác làm nhục coi thường không bằng cả một con chó.

Nói xong, Vân Nhược Nguyệt thông qua khe cửa nhìn người đàn ông bên ngoài một cái.

Từ khi xuyên không tới đây, còn chưa nhìn kĩ người đàn ông này.

Trong ký ức của nguyên chủ có Sở Huyền Thần, nhưng không thể chân thực bằng nhìn tận mắt.

Hé một mắt, cô nhìn thấy ngoài cửa, một người đàn ông cao to vạm vỡ, một thân cẩm y đen tuyền sang trọng, đầu đội mũ quan bạch ngọc, thắt lưng nạm vàng và ngọc xanh, đầy uy nghiêm, cao quý và sự cao ngạo, khắp người toát ra một khí thế vương giả.



Cô thật không ngờ, tên Sở Huyền Thần này lại là một người đàn ông cao ngạo bá đạo như vậy.

Quan trọng nhất là, gương mặt anh ta lại anh tuấn, đẹp trai tới vậy, so với những đại minh tinh cô từng thấy đều đẹp hơn, ngũ quan anh ta hài hòa như là được điêu khắc vậy, đôi môi dày quyến rũ, ánh mắt sâu thẳm như sao đêm lạnh giá, lông mày sắc nét như vẽ, góc độ chiếc cằm thật hoàn hảo, ánh mắt thâm sâu, sâu đến nỗi dường như nhìn xuyên vào được trong phòng, nhìn xuyên cả cô.

Vân Nhược Nguyệt bị ánh mắt làm giật mình, cô phát hiện người đàn ông này thật sự vô cùng đáng sợ, trước mặt anh ta, không ai dám phạm thượng.

Lúc này, tiếng Sở Huyền Thần vang lên, “Cô tự biết thân biết phận là tốt, nếu không hậu quả cô không gánh nổi đâu!”

“Vương gia, đêm đã khuya, ngài hay là đừng về nữa, hay là vào đây ngồi một lát?” Vân Nhược Nguyệt không chịu nổi giọng điệu đe dọa của người đàn ông, lạnh lùng nói.

“Cô đừng mơ, đừng tưởng cô như vậy, bổn vương sẽ để ý tới cô, Mạch Li, chúng ta đi.”

Sở Huyền Thần nghiến răng nói xong, liền cùng ám vệ Mạch Li, không chút do dự rời Phi Nguyệt Các.

Nhìn bóng lưng rời đi, Vân Nhược Nguyệt hắng một tiếng nói, “Hứ, mặt mũi cũng không đến nỗi mà hành vi thì đúng là khiến người khác buồn nôn.”

Phượng Nhi đẩy cửa vào, ánh mắt không dám tin nhìn tiểu thư nhà mình, “Nương nương, người không phải rất yêu Vương gia sao? Vừa xong sao không giữ ngài ấy lại, còn nói ngài ấy buồn nôn?”

“Đó là trước kia, từ khi ta đuối nước, ta đã nghĩ thông rồi, yêu một người không trân trọng mình chi bằng ta tự yêu chính mình, yêu người đối tốt với ta.” Vân Nhược Nguyệt lạnh nhạt nói.

Phượng Nhi đột nhiên cười, nhìn Vân Nhược Nguyệt giơ ngón tay cái, “Nương nương, người có thể nghĩ thông là tốt rồi, trước kia người không nghĩ thông, làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch, nô tỳ rất thương người, người bây giờ biết yêu bản thân mình thì tốt quá rồi.”

“Muội yên tâm, trong lòng ta lúc khó khăn nhất, chỉ có muội luôn ở bên ta, sau này ta sẽ không cho phép bất cứ ai bắt nạt muội nữa.”

Nghe lời nói của chủ tử, Phượng Nhi cảm động nước mắt lưng tròng.