Chương 4: Vương Gia Mặt Lạnh

Đây là thuốc do cô tự nghiên cứu, có thể dùng giải độc tố và vết sẹo, còn có thể bảo dưỡng nhan sắc, vừa hay có thể trị độc tố trên mặt cô.

Nghĩ tới đây, Vân Nhược Nguyệt liền với tay lấy thuốc giải độc xuống.

Cô lại lấy vài bình thuốc tiêu viêm, vài cuộn băng gạc, sau đó mới kéo ý thức trở lại.

“Nương nương, người ngủ quên rồi sao? Nước nguội rồi, để nô tỳ đi lấy thêm nước nóng, không người sẽ bị lạnh mất.”

Lúc này, bên tai Vân Nhược Nguyệt truyền tới tiếng của Phượng Nhi.

Cô giật mình mở mắt, nhìn thấy Phượng Nhi xách một thùng nước nóng đổ vào bồn tắm của cô.

Cô nhìn xuống tay mình, phát hiện trong tay không ngờ lại đang cầm những thứ thuốc cô lấy trong giấc mơ lúc nãy.

Cô kinh ngạc, đây là chuyện gì vậy?

Cô không dám tin, nhìn chằm chằm đống thuốc trong tay, nín thở, căng thẳng, lỗ chân lông cũng đựng dứng cả lên.

Lúc nãy chỉ là một ý niệm của cô, liền có thể đem đồ vật trong phòng thí nghiệm ra ngoài, lẽ nào, phòng thí nghiệm của cô, đã cùng cô xuyên không tới đây, và tồn tại trong không gian ý thức của cô.

Vậy có nghĩa là, bây giờ cô có hệ thống không gian y tế trước đây của cô, thật quá là thần kỳ.

Trên đời này có quá là nhiều điều kỳ diệu, đến việc linh hồn cô xuyên không tới đây, hệ thống y tế cùng cô xuyên không đến, có lẽ cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ tới đây, Vân Nhược Nguyệt kích động toàn thân run rẩy, nhiệt huyết tuôn trào.

Cô nói với Phượng nhi, “Ta không tắm nữa, muội mau lui đi, ta sẽ tự mặc y phục.”

“Nương nương, người không cần nô tỳ giúp người mặc đồ sao?” Phượng Nhi hỏi.



“Không cần, ta muốn tự mặc.”

Phượng Nhi ngẩn người phút chốc, cô cảm thấy từ sau khi nương nương nhảy hồ tỉnh lại, tính cách đã thay đổi, cảm giác không còn giống lúc trước nữa.

-

Sau khi Phượng Nhi đi ra, Vân Nhược Nguyệt nhấc tấm thân mệt mỏi dậy, cơ thể cô rất yếu, nãy nhảy xuống hồ còn bị nhiễm phong hàn, nên bây giờ toàn thân run rẩy vì lạnh, lại còn sốt cao.

Quần áo của người cổ đại thật phức tạp, không có người giúp mặc thật không dễ gì. Khó khăn lắm mới mặc xong, Vân Nhược Nguyệt liền ngồi trước gương trang điểm, đem thuốc lấy từ hệ thống ra sắp xếp.

Cô nhìn mặt mình, phát hiện độc tố lắng đọng rất sâu, muốn giải loại độc này, phải tốn khá nhiều công sức.

Trước tiên, cô làm sạch bên mặt phải, sau đó bôi thuốc tiêu viêm, bôi xong liền bôi thuốc giải độc dưỡng nhan. Cuối cùng, dán băng gạc lên mặt, băng gạc sẽ giúp thấm hút khi máu độc bị đẩy ra.

Loại thuốc giải này là do cô nghiên cứu, không giống loại thông thường. Chỉ cần một tối liền có thể giải được độc, cô thật mong chờ sáng mai xem gương mặt này sẽ thay đổi ra sao.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng Phượng Nhi đầy sợ hãi, “Vương gia, Vương phi đang tắm, ngài không vào được.”

Phương Nhi rất sợ Li Vương lại đến bắt nạt chủ tử của mình.

Sở Huyền Thần lạnh lùng, hung dữ nói, “Ngươi tưởng bổn vương muốn bước vào cái nơi quái quỷ này sao? Bổn vương là muốn xem xem, cô ta vì sao mà chết không thành?”

Vân Nhược Nguyệt vội vàng đeo mạng che mặt lên, lạnh lùng nhếch mép đi ra cửa phòng, lạnh lùng nói với Phượng Nhi ở bên ngoài, “Phượng Nhi, nói với Vương gia, đêm khuya rồi, bổn Vương phi mệt rồi, không muốn gặp ai!”

Lời của cô là muốn đuổi khéo Sở Huyền Thần.

Nghe lời này, Sở Huyền Thần tưởng mình nghe lầm, người phụ nữ này không phải là rất mong mình đến phòng cô ta sao? Không tiếc hạ thuốc để anh giường với cô, bây giờ còn ra vẻ thanh cao gì chứ?