Chương 9

Lâm Nại mơ mơ màng màng nheo mắt lại, nhìn thấy anh trai đứng trước mặt mình với vẻ mặt ủ rũ, còn chưa kịp đứng dậy đã giải thích: “Em làm xong bài tập rồi. Anh à, thật sự em không lười biếng, em chỉ có chút đói.”

Lâm Nại không bỏ lỡ vẻ mặt ngày càng nghiêm nghị của anh trai khi nhìn cô, cô cúi đầu không hề giải thích nữa. Lâm Trọng duỗi tay cầm lấy di động trên bàn, ấn xuống nhưng không có phản ứng.

“Còn đói không?” Hắn cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi.

Trong bát vẫn còn sót lại một ít nước canh đen tuyền, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi vị. Không cần tốn nhiều sức cũng có thể đoán được một cô gái thậm chí không biết nấu một quả trứng có thể làm ra được món ăn gì.

Lâm Nại được sủng mà kinh, gật đầu mạnh, cử động đôi chân tê mỏi, bĩu môi nhìn Lâm Trọng trán đã đổ mồ hôi: “Anh ơ, chân em tê rồi.”

Cô ngồi xổm trên ghế, đầu gối co lại, làn váy che khuất đầu gối. Lâm Trọng thị lực tốt, tầm mắt xẹt qua đôi chân ẩn hiện dưới làn váy đưa tay cho cô.

Gọi đồ ăn về hơi muộn, Lâm Trọng tuy tài nấu nướng không cao siêu nhưng cũng thừa sức đối phó với cô em gái chỉ cần một viên kẹo cũng có thể dỗ tốt này. Hắn xoay người đến cạnh tủ giày thay dép lê, Lâm Nại nắm vạt áo hắn không bỏ, đi theo chạy tới chạy lui. Nhìn phòng bếp bừa bộn, Lâm Nại hai mắt sáng lên: “Anh, đây là lần đầu tiên em nấu mì.”

Lâm Trọng liếc nàng một cái, xắn tay áo lên thu dọn đống bừa bộn cô để lại.

“Trứng gà hóa ra đập như vậy sao?”

“Anh, anh thật lợi hại, cái gì cũng biết làm.”

Lúc Lâm Nại còn nhỏ, dù anh trai làm gì đi nữa, cô cũng sẽ ở một bên nhảy hai chân ngắn ngủi hò hét vì hắn. Lúc Lâm Trọng có thứ gì mới, cô liền bước chân nhỏ, chắp tay trước ngực, ngoài miệng nhắc mãi: “Anh, làm ơn, em chỉ nhìn một chút thôi.” khoa chân múa tay muốn một chút như vậy, làm Lâm Trọng không chịu nổi tra tấn, chia sẻ thứ tốt với nàng.

Nàng rất giỏi thổi phồng anh tai, giống như kỹ năng đặc thù. Sau khi ăn no, cô nhìn Lâm Trọng bằng ánh mắt sáng quắc: “Anh, chủ nhật em có thể đi leo núi với anh không?”

Để không bị anh cự tuyệt, Lâm Nại vội nói thêm: “Em bảo đảm, thứ sáu tuần này hoàn thanh hết bài tập anh giao.”

Lâm Trọng trầm ngâm vài giay, sau đó dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Được.”

Lâm Nại vui mừng khôn xiết mà tiến lại gần anh, được anh trai cho phép, nàng cuối cùng có thể an tâm. Mùi thơm của cô gái quanh quẩn bên chóp mũi, Lâm Trọng bình tĩnh lui về phía sau: “Nghỉ ngơi đi.”

“Tốt, chúc anh trai ngủ ngon!”

Đợi nàng cảm thấy mỹ mãn rời đi, Lâm Trọng mới chú ý tới điện thoại trong túi rung lên liên tục, anh đút tay vào túi rồi dứt khoát cúp máy.