Chương 8

Chuyện Hạ Trì bắt nạt nam sinh giống như giọt nước hòa vào trong biển trong khuôn viên vườn trường rộng lớn, biến mất trong nháy mắt. Lâm Nại học khác lớp với anh mình, cũng chưa từng tiếp xúc với các bạn cùng lớp hắn, khả năng cũng biết nơi đó ngọa hổ tàng long, là lớp trọng điểm bồi dưỡng thi đua của trường.

Nàng cũng không có cơ hội lên tầng 3 để xem tình cảnh hiện tại của nam sinh kia, dù sao bên người cũng có kẻ xui xẻo. Từ ngày chứng kiến nam sinh bị bắt nạt đó, mấy ngày sau, trái tim cô như nghẹt tới cổ họng. Sợ Hạ Trì hứng thú quá độ, quay trở lại bịt miệng hai kẻ hèn nhát cô.

Ngầm quay đầu lại ra hiệu với Lâm Nại, từ nay về sau không thích Lâm Trọng nữa, ai mà thích hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Lâm Nại gật đầu đồng ý, hậu quả của việc bị kẻ điên thích dường như không được tốt, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cánh tay cô nổi da gà.

Có lẽ là ngày đó nhìn thấy bảng tên của Lâm Nại, thân là bạn gái của Lâm Trọng, cô tự nhiên liên hệ với cô em gái trong truyền thuyết cùng trường khác lớp của Lâm Trọng. Tan học ngày hôm đó, trước khi Lâm Nại ra khỏi phòng học, Thẩm Phỉ xuồng tầng tìm cô.

“Tuần này Lâm Trọng và chị định leo núi, em cũng cùng đi nhé!”

Trong lòng Lâm Nại nhảy thình thịch, chần chừ một lát mới nói: “Chủ Nhật khả năng em sẽ phải làm bài tập anh trai giao.”

“Lâm Trọng giao?” Thẩm Phỉ không thể tin mà nhìn nàng, đột nhiên cười rộ lên nói: “Đừng sợ, có chị ở đây. À, thiếu chút nữa quên mất, tối nay em rảnh không?”

Lâm Nại gật gật đầu.

“Thật tốt quá,” Thẩm Phỉ mặt giãn ra: “Tối nay Lâm Trọng tổ chức sinh nhật cho chị, em cũng tới nhé!”

Mỹ nữ chủ động mời nàng, còn có thể cùng anh trai ở chung một chỗ, Lâm Nại đương nhiên sẽ không từ chối.

Về đến nhà, tranh thủ lúc lớp thi tan học muộn một tiếng rưỡi, cô mở tủ lục tung tất cả váy rồi đặt lên giường, ướm từng cái một trước gương để so sánh. Tất cả váy đều kiểu bánh béo do mẹ Lâm mua, màu sắc tinh tế, kiểu dáng dễ thương. Sau khi thay váy, cô chải hết phần tóc mái, để lộ vầng trán mịn màng, đầy đặn, đồng thời lấy trong ngăn kéo ra một chiếc dây buộc tóc màu dâu tây. Làm xong việc này, Lâm Nại trợn mắt, tìm son môi tô lên miệng.

Cô có chút phấn khích không kiềm chế được khi nghĩ đến việc gặp gỡ bạn bè của anh trai mình. Cô xoay người trước gương một vòng, khoe khoang nhan sắc của mình rồi ngồi đợi anh trai ngoài phòng khách đưa cô đi chơi.

Sau khi mẹ Lâm và bố Lâm bắt đầu kinh doanh, thời gian ở nhà cũng không cố định. Lúc này cô rất đói, bụng réo lên, nghĩ chỉ cần đi cùng anh trai ra ngoài là có thịt ăn.

7 giờ, Lâm Trọng khoan thai tới muộn. Cô nhảy lên nói: “Anh, anh về rồi.”

Lâm Trọng buông cặp sách xuống, đánh giá qua dấu vết cố tình trang điểm của cô, nhỏ giọng hỏi: “Muốn đi ra ngoài?”

Đôi môi cô bóng loáng giống như chuẩn bị ngay sau đó hôn môi cùng nam sinh. Váy liền áo bao lấy đường cong tuyệt đẹp, giống như cành liễu đung đưa, lay động lòng người.

“Thẩm Phỉ mời anh và em cùng đi chúc mừng sinh nhật cô ấy.” Nói đến, Thẩm Phỉ lớn hơn hai người mấy tháng, Lâm Nại còn không biết hóa ra anh trai thích con gái lớn tuổi hơn mình.

“Chơi?” Lâm Trọng cau mày, lạnh lùng nhìn thẳng vào cô: “Bài thi tuyển sinh đã ôn tập chưa? Bài tiếng Anh hôm qua đã xem xong rồi?”

Lâm Nại nhất thời nói không nên lời, khuôn mặt tươi cười dần trầm xuống. Sau khi anh trai hỏi xong, cũng không hề nhìn cô, đi vào phòng thay quần áo rồi đi ra. Cô vẫn đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh đi ra cửa xỏ giày, hoàn toàn không suy xét đến việc đưa cô ra ngoài.

“Anh.” Cô yếu ớt gọi, bước về phía anh một cách vô thức.

Lâm Trọng mở cửa, quay nửa mặt: “Đừng quên em đã hứa gì với anh.”

“Răng rắc.” Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại trước mặt cô.

“Bang.” Một giọt nước rơi trên mặt đất, Lâm Nại bối rối sờ sờ khóe mắt.

“Bé khóc nhè.” Cô lẩm bẩm với chính mình. “Có gì đâu mà phải khóc.”

Đúng vậy, chẳng có gì để mà khóc cả. Trước khi lớp 10 học bù, cô đã đáp ứng anh trai rằng sẽ không chểnh mảng bài tập hắn giao. Nhưng cô vẫn tồn tại tâm lý may mắn, cho rằng không có giới hạn thời gian nên cô có thể hoàn thành muộn hơn một ngày. Người sai là cô.

Cô ngẩng mặt, dùng sức lau đi những giọt nước mắt. Hit hít cái mũi, Lâm Nại về phòng lấy ra bài thi và bài tiếng Anh do Lâm Trọng tổng hợp. Hai mắt đẫm lệ mơ hồ phân biệt nét chữ cứng cáp của anh.

Ôn tập xong bài thi, ngũ tạng bắt đầu thuyên nháo lên. Trước đây, khi bố mẹ đi vắng, đều là Lâm Trọng làm cơm chiều. Hôm nay không có ai để ý đến nàng, cô lấy ra di động gọi đồ ăn, ai ngờ di động cũng ức hϊếp nàng, màn hình vô cớ đen thui, không bật lên được.

Cô bất lực nhìn quanh phòng, khẽ cắn môi, đi đến phòng bếp, học theo mẹ, mở gas. Đổ 2 cốc nước lạnh vào nồi, lấy một nắm mì bỏ vào.

Còn gì nữa? Nàng chớp mắt nghĩ, đúng rồi, trứng gà. Nàng cầm lấy quả trứng đập vào nồi, không ngờ kỹ thuật không quen nên quả trứng không vỡ mà lại trượt vào trong nồi.

Tay chân luống cuống vội vàng dùng thìa lấy trứng ra, dứt khoát vứt bỏ những nguyên liệu phiền toái. Khói dầu tương giấm, trong tay đυ.ng tới cái gì liền đổ vào trong nồi đảo. Vệt nước, rơi vãi khắp bếp.

Nước sôi ùng ục trong nồi, sợi mì nổi lên lại chìm xuống. Lâm Nại thật cẩn thận bê một chiếc bát, để tránh đôi tay vụng về của mình bị bỏng, anh còn lấy cả găng tay cách nhiệt ra để bưng bát.

Nước lèo tối đen, không biết có vấn đề ở bước nào. Nàng vừa cho vào miệng đã phụt một tiếng, suýt nữa nôn ra.

Nàng chọc chọc sợi mì, nhắc nhở bản thân không được lãng phí. Đôi mắt nhắm lại, giống như uống thuốc, mạnh mẽ hút trực tiếp sợi mì mặn chát.

“Khụ khụ, khụ khụ.” Cô uống một ngụm lớn nước lạnh, không biết vì sao, nước mắt không ngừng chảy ra.

Lâm Nại ăn một miếng nữa, nàng nghĩ, nhất định là vì sợi mì quá khó ăn đến mức khiến người ta khóc như chó!

“Ô ô.” Cố ngồi ở bàn ăn, nhìn xung quanh, gia đình vui vẻ hòa thuận ngày xưa nay chỉ còn một mình nàng, chỉ có tia sáng lẻ loi trên đầu vây quanh nàng, giây phút này như thể con người bị toàn thế giới vứt bỏ. Cô co chân lên, hai chân đặt trên ghế, ôm lấy mình, tựa cằm lên đầu gối, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Có lẽ chính vầng sáng đó khiến người ta choáng váng, mí mắt dần dần trở lên nặng trĩu.

“Phanh”, cửa phòng bị người đẩy ra.

“Lâm Nại?!”

Cô run rẩy, anh trai đã về rồi?