Chương 10

Thẩm Phỉ đề nghị tới Thạch Cảnh Sơn, là danh lam thắng cảnh mới được khai phá phía Nam ngoại thành, khắp núi đầy những cây cổ thụ xanh um tươi tốt trải dài ra biển, khi nhìn từ trên cao xuống trông tráng lệ như một viên ngọc lục bảo sẫm màu giữa những đám mây mù. Tuy nhiên, do mới mở cửa mấy năm nay cho người đến tham quan, rất nhiều khu vực vẫn treo biển cảnh báo nguy hiểm, xin đừng đi vào trong.

Lâm Nại chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi ngày hôm nay, nghĩ rằng lên núi xuống núi sẽ vô cùng bất tiện, cho dù trên núi có cửa hàng cũng sẽ bị hét giá cao lừa gạt khách du lịch. Cho nên bỏ rất nhiều đồ ăn đồ uống vào ba lô của mình. Lúc ra cửa, Lâm Trọng ăn mặc nhẹ nhàng, bước đi đơn giản, hoàn toàn trái ngược với cô, một người leo núi mang theo đống thứ, ngốc cẩu huấn luyện đến mệt nhừ.

Lâm Trọng nhấc nhấc chiếc ba lô trên lưng nàng, nặng đến trĩu tay: “Bỏ túi lại.”

“Hả?” Nàng che chở lương thảo hành quân phía sau, kiên định lắc đầu: “Không.”

Nghe vậy, Lâm Trọng đột ngột buông tay, lực rơi xuống khiến đầu gối cô khuỵu ngay lập tức.

“Lấy đồ bên trong ra.” hắn tốt tính lặp lại một lần.

“Không.” Lâm Nại hiếm khi đối đầu với anh trai mình, có chút không đủ tự tin.

Lâm Trọng cũng không nhiều lời nữa, từ tận tình khuyên bảo cũng không dính dáng gì đến hắn, hắn chỉ nhẹ nói: “Tự mình chọn thì đừng kêu mệt.”

“Sẽ không, em khẳng định sẽ không nhờ anh giúp.” So với việc lên núi không thể cho anh trai ăn món mình thích, Lâm Nại không sợ chút đau khổ này. Dù sao khi còn nhỏ đi chơi ngoại thành, tự mang lương khô theo cũng là chuyện thường. Thạch Cảnh Sơn dù có cao đến đâu, liệu có thể cao hơn mục tiêu bảo vệ anh trai cả đời của cô không?

Cô thở hổn hển cõng theo chiếc ba lô nặng nề, cùng Lâm Trọng đợi ở cổng tiểu khu. Không đến năm phút sau, một chiếc xe địa hình màu đen chậm rãi ngừng ở trước mặt hai người, cửa xe vừa mở, Thẩm Phỉ bước ra.

“Lâm Nại.” Cô gọi Lâm Nại trước, thấy chiếc ba lô căng phồng của cô nhoẻn miệng cười.

“Em thật chu đáo cô bé. Đồ ăn trên núi vừa đắt vừa khó ăn, thật đúng là không ngon bằng đồ mình chuẩn bị. Nếu không phải em trai chị giục ra ngoài, chị cũng muốn mang theo một ít.”

Lâm Nại mím môi cười. Nhìn đi, nhất định có người cũng nghĩ giống nàng.

Kính cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lười biếng, chắc hẳn ngủ không ngon, đôi mắt ngái ngủ lười biếng không tập trung: “Chị, sáng nay chị cũng không nói như vậy.”

Thẩm Phỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, giới thiệu với hai người: “Đây là em trai mình, Thẩm Mạch.”

Lâm Nại nhìn hắn một cách thân thiện, vừa vặn bắt gặp ánh mắt lười biếng của hắn dời qua, tim nhảy dựng đập thình thịch. Nhìn từ góc độ kỳ dị nào đó, hắn như thể một phiên bản khác của anh trai. Một phiên bản phóng khoáng, khó thuần, tự phụ.

Thẩm Mạch nhìn rõ ánh sáng kỳ lạ trong mắt cô, trong lòng không khỏi cười nhạt, con gái thời nay, nhìn thấy trai đẹp liền không chịu nổi. Sớm biết vậy còn không bằng ở nhà ngủ ngon, nếu không đợi lát nữa nhất định bị hoa si quấn lấy. Nghĩ nghĩ một hồi, hắn từ tự dựa vào lưng ghế, nâng cửa kính xe lên, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Trọng ngồi ở hàng sau, Thẩm Phỉ kéo Lâm Nại, đang định đưa cô ngồi xuống cạnh Thẩm Mạch, Lâm Trọng quay đầu về phía cô nói: “Lại đây.”

Cô mở miệng muốn trêu ghẹo tính tình hắn, không nghĩ tới bên người chợt lạnh, em gái hắn nhảy tót lên xe, ổn định vị trí vốn nên là của nàng. Sau khi ngồi xuống, còn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh gọi cô: “Mau tới, ngồi ở đây.”

Thẩm Phỉ nhếch khóe miệng, làm dịu đi cảm xúc cứng ngắc, khom người lên xe.