Chương 7

Thẩm Phỉ cực kỳ thích tiểu muội muội này, cô ấy giống như tinh linh từ trong hang động đá vôi tràn đầy ánh sáng ra vậy, trong trẻo giản dị. Muốn giúp đỡ em gái không bị trừ điểm cực kỳ dễ dàng, nàng chỉ cần nói với người bên cạnh một câu là được.

Trần Tiêu ở phía sau nàng thấy rõ toàn bộ quá trình, chờ đến khi bài tập thể dục buổi sáng kết thúc, nhân lúc cô cùng Lâm Nại cùng đi toilet nói: “Anh cậu lần này ánh mắt cũng không tệ lắm, không chỉ xinh đẹp, người còn khá tốt bụng.”

Lâm Nại vẻ mặt uể oải, ở cách nàng một gian bên ngoài chờ nàng, yếu ớt hỏi: “Thật sao?”

Ngoài cửa lách cách vang lên một tiếng, Lâm Nại hoa mắt thấy một bóng người màu đen cấp tốc vọt tới trước mắt nàng, làm nàng lập tức lui vài bước, trực tiếp dựa sát vào tường. Nàng nhìn người tới hít sâu một hơi.

Nam sinh thế nhưng lại chạy vào nhà vệ sinh nữ!

Nam sinh ngã chổng vó nằm trên mặt đất, hoàn toàn không chú ý trong góc còn có người. Lâm Nại đứng thẳng dậy, chân còn chưa động đã có vài nữ sinh chen chúc vào nhà vệ sinh. Cô gái xinh đẹp cầm đầu chính là người nổi tiếng trong trường, Hạ Trì. Cô ta khoanh tay, ghét bỏ mà khịt mũi, liếc mắt nhìn nam sinh dưới đất: “Người tố cáo kiểm tra váy đồng phục nữ sinh là cậu đúng hay không?”

Muốn tra ra người tố cáo rất đơn giản, học sinh làm việc quá nhiều sơ hở, Hạ Trì khinh thường những tiểu xảo này. Nhưng nam sinh này đã phá hỏng tâm trạng tới trường của cô, thật là thiếu đòn mà.

Nam sinh run rẩy lùi lại phía sau, dựa lưng vào vách ngăn: “Là tôi thì sao? Loại người giống như mấy cậu, cố ý câu dẫn nam sinh, về sau bị người cưỡиɠ ɧϊếp cũng xứng đáng!”

Chị em phía sau Hạ Trì phun nước miếng nói: “Mẹ kiếp, con khốn Thẩm Phỉ mới đáng bị người cưỡиɠ ɧϊếp!”

“Im miệng!” Nhắc tới Thẩm Phỉ, ánh mắt nam sinh nháy mắt trở nên điên cuồng: “Các người không xứng để nhắc tên nàng! Nếu ai dám bắt nạt nàng, ta sẽ không buông tha cho các ngươi!”

“Hừ.” Nữ sinh tóc ngắn phía sau Hạ Trì nói: “Sáng nay ngươi còn cố ý chạy đi mắng Lâm Trọng phải không?”

Nam sinh vùng vẫy chống tay dậy: “Ai kêu hắn hôm nay ngồi đối diện ta, ta đã sớm thấy hắn không vừa mắt, các người với hắn đều không phải thứ tốt gì!”

Sáng sớm nay, Hạ Trì nghe tin chuyện Lâm Trọng và Thẩm Phỉ, tức giận đùng đùng đuổi tới phòng học châm chọc mỉa mai Thẩm Phỉ. Cô mất bình tĩnh cũng mặc kệ Lâm Trọng cũng có ở đó, dù sao cô cũng không làm bộ làm tịch, diễn tốt như Thẩm Phỉ. Khi đó cô liền nhìn thấy nam sinh bẩn thỉu này, chủ yếu là vì người hắn quá bốc mùi, Lâm Trọng vậy mà có thể ngồi cùng bàn với hắn, đó là thiên thần rủ lòng thương, bố thí cho những người đáng thương này.

Nàng chán ghét hất cằm lên: “Cậu là cái thứ gì, dám phá hỏng chuyện của tôi!”

Nàng dứt lời, nữ sinh tóc ngắn phía sau cùng một nữ sinh to con khác, túm lấy cây lau nhà treo ở vách ngăn cuối cùng, dùng lực vung lên, đánh liên tiếp thật mạnh lên người hắn. Nam sinh bị đánh không hề sức phản kháng, giơ cánh tay lên ôm đầu, ngồi xổm ở cửa vách ngăn.

Lâm Nại chứng kiến toàn bộ quá trình gần như trợn mắt há hốc mồm, thân thể cứng ngắc không dám cử động một bước. Lão đại Hạ trì lúc này rảnh rỗi, liếc nhìn những người vây quanh xem bên cửa sổ lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu dám nói ra ngoài thì sẽ là người tiếp theo bị đánh.”

Cái gáy Lâm Nại lập tức căng thẳng, khóe mắt liếc đến nam sinh đang kêu đau trên mặt đất, lập tức lắc đầu, cảm giác không đùng lại tức khắc đổi thành gật đầu.

“Hạ Trì.” Nữ sinh tóc ngắn tranh thủ thò đầu ra giải thích với Hạ Trì: “Đây là em gái Lâm Trọng, nhát gan muốn chết, cậu đừng dọa em chồng cậu.”

Hạ Trì vừa nghe, đột nhiên thay đổi sắc mặt, một giây sau liền tươi cười: “Người một nhà a.”

Nàng xua xua tay, hai nữ sinh đang đánh người thì dừng lại. Hạ Trì nhìn nam sinh cười quái dị: “Lớn lên xấu như vậy, sống thật là lãng phí không khí.”

Nói xong, nàng nhấc chân lên đá thật mạnh vào bụng nam sinh. “Loảng xoảng” một tiếng vang lớn, nam sinh đập vào cửa, làm bật ra cửa vách ngăn bên cạnh.

“A!”

Mọi người đồng thời nhìn về phía vách ngăn đó liền thấy Trần Tiêu há miệng, tràn đầy hoảng sợ, trơ mắt nhìn nam sinh từ trên trời rơi xuống, đập mặt xuống đất. Trong nháy mắt, đầu hắn liền chui vào bồn cầu.

“Ha ha ha.”

“Mẹ kiếp, tuyệt!”

“Mau, mau chụp ảnh đi!”

Lâm Nại không biết bùng nổ can đảm ở đâu, lập tức tiến lên túm người đó dậy, trước khi mọi người ấn nút chụp thì giải cứu gà gỗ Trần Tiêu đang ngốc bên cạnh.

Thừa dịp một đám người đang vây quanh nam sinh xem náo nhiệt, chế nhạo hắn, Lâm Nại lôi kéo Trần Tiêu lặng lẽ men theo ven tường đi ra ngoài. Trần Tiêu trán đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt đăm đăm.

“Lâm Nại, bọn mình có thể bị đánh hay không?”

Lâm Nại lo lắng nói, “Có lẽ là không.”

Lần đầu tiên nàng có ý tưởng kỳ lạ, anh trai trêu hoa ghẹo nguyệt nên giấy đi, nếu không còn sinh ra bao nhiêu hỗn loạn nữa.