Chương 6

Lâm Nại đã nghe rất nhiều tin đồn Lâm Trọng và các nữ sinh, không có ngoại lệ, đều là tin vịt. Nhưng những điều đó đều là suy đoán của cô, dù sao chim sẻ nhỏ cũng không có gan chống đỡ tự mình đi hỏi thăm chuyện riêng của Lâm Trọng. Điều cô dựa vào đơn giản là vì chưa bao giờ thấy Lâm Trọng đối xử đặc biệt thiên vị bất kỳ cô gái nào.

Đương nhiên, điều này cũng bao gồm cả cô. Nếu không phải huyết thống đặc biệt hai anh em song sinh khác trứng thì dù cô lớn lên xinh đẹp, quyến rũ đến đâu thì Lâm Trọng cũng không liếc mắt nhìn cô nhiều hơn chút.

Mà mười bảy năm thấy hiểu ấy chợt bị đảo lộn trong chuyến xe đông đúc này. Anh trai cô, người mà cô cho rằng sẽ mãi mãi nhìn thế giới với ánh mắt thờ ơ này, thực ra, cũng sẽ đối xử dịu dàng tận tâm với người khác.

Lâm Nại cắn khỏe môi, ngón tay siết chặt. Trên tay cô vẫn đang cầm chiếc váy đồng phục được sửa ngắn, dưới tốc độ tăng nhanh của chiếc xe khiến cô không khỏi lảo đảo một chút. Để bảo vệ chiếc váy, cô mất thăng bằng và va vào người phụ nữ mập mạp bên cạnh. Người phụ nữ sốt ruột đẩy cô ra, chán ghét liếc nhìn nàng một cái.

“Không sao chứ?” Trần Tiêu giữ chặt cánh tay cô, thấp giọng hỏi. Cô lắc đầu, ánh mắt không nhìn về phía kia nữa.

Cũng thật kỳ lạ, cô nghĩ, tại sao chóp mũi lại đau nhức, hốc mắt lại nóng lên? Có gì mà phải khóc chứ?

Lâm Nại quay đi, đờ đẫn nhìn chằm chằm đường hầm xám xịt đi ngang qua.

Để không chạm mặt anh trai mình, cô kéo Trần Tiêu cố tình lùi lại vài bước, trốn sau tấm biển quảng cáo. Chờ đến khi hai người kia theo đám đông đi ra ngoài rồi mới dám xuất hiện.

Về đến nhà, Lâm Trọng vẫn chưa trở về. Ba ba đang nấu cơm, nhìn thấy con gái về thì vội bận dọn cơm tối. Lâm Nại có chút thất thần, mãi cho đến đêm khuya, mí mắt gần như không chịu đựng nổi, đột nhiên nghe thấy tiếng khóa cửa rất nhỏ ngoài phòng khác, cô lập tức nhảy ra khỏi chăn, không quan tâm xỏ ngược dép, hai ba bước chạy ra ngoài phòng.

“Anh?”

Lâm Trọng đang thay giày, gương mặt ngây ngô của thiếu niên trong bóng đêm nhìn rất hấp dẫn, rõ ràng bằng tuổi nhau, nhưng hắn làm bất cứ việc gì cũng thành thạo khiến người khác không dám coi thường hắn.

Hắn nhướng mày, nhìn vẻ mặt ngây ngốc cười của nàng, mái tóc dài mượt mà hôm nay có thêm phần mái kỳ lạ khiến cô nhìn càng ngốc hơn. Cô quấn chặt mình trong bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, chỉ lộ ra mắt cá chân yếu ớt trắng nõn, cũng khiến cô trông nữ tính hơn, thuận mắt nhìn qua đôi dép đi ngược của cô.

“Không ngủ à?” Giọng anh có chút khàn, Lâm Nại biết lúc anh bị cảm lạnh sẽ có âm sắc này.

“Có ngủ.” Chỉ cần có thể nói chuyện với anh trai lòng cô đã thỏa mãn, cô nắm lấy góc áo của Lâm Trọng, hưng phấn kiễng chân nói: “Anh trai ngủ ngon!”

“Ừm.” Lầm Trọng đáp nhẹ lại.

Mặc kệ hắn có bạn gái hay không, Lâm Nại nghĩ, dù sao, bất kể hắn có bao nhiêu bạn gái, bao nhiêu vợ thì cũng sẽ chỉ có duy nhất một em gái. Loại tự an ủi này thuận lợi giải tỏa buồn khổ ban ngày, cô híp mắt cười ngây ngô, hết sức vui mừng quay về ngủ.

Sáng sớm thứ hai, cô mặc chiếc váy đã sửa ngắn đi học như khổng tước xỏe đuôi, như thể hôm nay đang mặc chiếc váy dạ hội đẹp đẽ quý giá vậy. Bố mẹ và anh trai đều có mặt, cô cố ý hắng giọng, ba ba dẫn đầu hỏi: “Sao thế, có phải bị sái cổ không?”

Mẹ Lâm cũng nghi ngờ nhìn cô: “Bệnh cũ tới?”

Lâm Nại gừ gừ, mượn cơ hội nhìn anh trai, nhưng không ai phát hiện ra sự thay đổi của cô.

Ăn sáng xong, bố Lâm đưa hai người tới cổng trường, chưa từ bỏ ý định mà hỏi nàng: “Cổ con không sao chứ?”

“Không sao ạ.” Lâm Nại bất lực đáp, nhìn chằm chằm vào người đang rời đi. Anh trai có đôi chân dài, bước đi thật nhanh, trong chớp mắt đã ném nàng một đoạn xa, như một kỵ binh cầm kiếm đơn độc.

Trần Tiêu ở lớp học nhìn chiếc váy mới sửa của nàng lặng lẽ khen ngợi: “Chân cậu vừa thẳng vừa đẹp, đầu gối cũng không to. Tớ mới phát hiện lớp trưởng vẫn luôn nhìn lén cậu, còn có mấy nam sinh nói cậu là nữ sinh có dáng người đẹp nhất trong lớp.”

Lâm Nại và cô luôn thổi phồng khen ngợi lẫn nhau. Bởi hôm nay không ai phát hiện sự thay đổi của cô nên Trần Tiêu nói cái gì bây giờ cũng đều là lời an ủi đối với nàng.

Ngồi trong lớp đến lễ kéo cờ, hội học sinh vẫn thường tới kiểm tra học sinh lớp nào không đeo phù hiệu trường. Lâm Nại chán nản nghe hiệu trưởng dài dòng lên tiếng, tầm mắt lơ đãng nhìn sang thì thấy người quen.

Bạn gái anh trai.

Cô ấy hình như là thành viên của hội học sinh cùng một nam sinh khác cùng nhau đi về phía lớp của Lâm Nại. Lâm Nại không khỏi chột dạ, cúi đầu như đà điểu.

“Đồng học, đây là váy đồng phục của em à?” Một đôi giày thể thao bình thường hiện ra trong tầm mắt cô, kèm theo tiếng hô nhỏ: “Là em à?”

Lâm Nại ngượng ngùng ngẩng mặt lên, khóe miệng cười nói: “Là chị a, tiểu tỷ tỷ.”

Bảng tên trước ngực cô gái viết hai chữ Thẩm Phỉ.

Thẩm Phỉ chỉ vào váy đồng phục của cô: “Hôm nay tập trung kiểm tra đồng phục nữ sinh, váy ngắn sẽ bị trừ điểm nha.”

Sắc mặt Lâm Nại tái nhợt, trừ điểm này chính là điểm của lớp. Cô luôn nhát gan, không mong muốn mình nổi danh trước mọi người, chỉ cầu không mất mặt. Trừ điểm lớp vì chiếc váy này không khác gì việc cô bị công khai xử tội trước công chứng.

Cô lảng vảng hỏi: “Trước đây không phải không kiểm tra sao?”

Thẩm Phỉ cười khẽ lắc đầu: “Cũng không biết là ai báo cáo chuyện này, sáng nay đột nhiên có yêu cầu bọn chị tập trung kiểm tra.”

Lâm Nại cau mày, mắt trợn tròn đầy nước, Thẩm Phỉ kém chút nữa cho rằng tiểu muội muội không nhịn được sợ hãi sắp khóc, liền vội vàng nói: “Em đừng sợ, váy của em cũng không ngắn hơn bao nhiêu, hơn nữa.”

Nàng ghé sát vào tai Lâm Nại: “Chị coi như không nhìn thấy là được rồi.”