Chương 5

Lâm Nại và Trần Tiêu hẹn nhau hôm sau nghỉ đi cắt kiểu tóc mới. Hai người đi tới một quán cắt tóc vừa mới khai trương ở trung tâm thương mại, bố Lâm không biết sao lại có thẻ thành viên ở đây, giá trị không nhỏ. Lâm Nại cũng không phải lần đầu tới, mỗi lần đều muốn đổi kiểu mới nhưng đều bị mẹ Lâm ngăn cản. Nói là chờ lên đại học mới được tạo kiểu, còn học cao trung thì chỉ được để tóc đen thẳng.

Nhóm tiểu ca ca ở đây đều rất đẹp trai, Lâm Nại và Trần Tiêu thảo không tiếng động dùng ánh mắt thảo luận hồi lâu, cuối cùng kết thúc bằng một nụ cười ăn ý, ngầm hiểu.

Chỉ là tay nghề của tiểu ca ca còn cần cải thiện thêm, Lâm Nại quá mức tin tưởng tiểu ca ca có thể so sánh với thần tượng thịt tươi thầy Tony rồi. Khi mái tóc mái bằng mới mẻ, trông như đầu nấm ra lò, cô còn nghĩ muốn nhờ tiểu ca ca biểu diễn cho nàng ảo thuật nuốt kéo thần kỳ.

Bất lực và nhút nhát, Trần Tiêu cũng không tốt hơn nàng bao nhiêu. Hai chú gà yếu đuối bỏ đi trong một đống lời nịnh hót, tuyệt vọng rời đi. Vừa ra khỏi thang máy, Lâm Nại bám vào rào lan can tầng hai với vẻ mặt buồn bã.

“Cậu đừng cản tớ, tớ muốn nhảy lầu.”

Trần Tiêu liều mình bồi quân tử, đứng ở bên cạnh cô: “Tớ không ngăn cản cậu, tớ nhảy cùng cậu.”

Lâm Nại quay đầu nhìn kiểu tóc mới của Trần Tiêu còn ngố hơn mình, trái tim bị tổn thương nháy mắt được chữa lành. Chớp mắt vui vẻ trở lại: “Nhìn cậu thảm như vậy, tớ rốt cuộc cũng vui vẻ.”

Trần Tiêu giả vờ đá nàng một cái, Lâm Nại hét lên một tiếng ngắn ngủ, liên tục lùi về phía sau. Bỗng nhiên có vật cản lại, lập tức cảm thấy sau lưng nóng ẩm.

“Á, tôi xin lỗi!” Cô còn chưa kịp phản ứng đã nói xin lỗi.

“Không sao.” Cô gái cũng không khá hơn nàng bao nhiêu, vệt nước trà sữa từ trên xuống rất dễ thấy.

Trần Tiêu chọc chọc sau lưng nàng, nhẹ nhàng nói: “Lâm Nại, sau lưng cậu cũng bị ướt một mảng lớn.”

Cô gái đang cúi đầu dùng khăn giấy chà lau, nghe được lời này, ngẩng đầu nói: “Em gái, thật xin lỗi, để chị mua cho bộ quần áo nhé!”

Diện mạo cô ấy rất xinh đẹp, dịu dàng, mang theo chút hương vị mỹ nhân cổ điển. Lâm Nại thích khí chất dịu dàng mà cô ấy toát ra, cách cư xử tốt bụng của cô ấy làm cô cảm nhận được sự ấm áp nên xua tay nói: “Không sao đâu, là em va phải chị, thật xin lỗi chị.”

Cô gái không chút nào để ý, đang muốn nói cái gì thì di động vang lên. Cô mỉm cười xin lỗi với Lâm Nại, bắt máy hơi xoay người, nhẹ giọng nói nhỏ vào trong điện thoại: “Anh cũng nhanh quá, tớ còn ở dưới lầu.”

Lâm Nại nghe giọng nói nhẹ nhàng của nàng, đoán nàng đang tính xem phim cùng bạn trai. Tầng 4 có một rạp chiếu phim cặp đôi, hẳn là một chỗ rất độc đáo. Cô gái nói hai câu qua loa rồi cúp máy, mang theo Lâm Nại đi mua váy. Lâm Nại vội nói: “Chị, chị đi hẹn hò đi, em về giặt quần áo là được rồi. Cẩn thận bạn trai chị chờ sốt ruột.”

Cô gái thẹn thùng cười, khóe miệng hơi nhếch lên: “Để anh ấy đợi, ai bảo tính tình anh ấy hư chứ.”

Cuối cùng, Lâm Nại vẫn không địch lại sự nhiệt tình của chị gái, chọn chiếc áo hoodie có mũ màu hồng nhạt. Chị gái khen nàng đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, nhìn thấy liền muốn sờ đầu. Nếu cô có em gái như vậy, nhất định mỗi ngày đều ôm vào ngực không buông tay.

Lâm Nại lần đầu tiên nghe được có người khen nàng như vậy, trong lòng vui sướиɠ còn lấn át cả bong bóng trong nước có ga.

Chị gái vừa đi, cảm giác kiêu ngạo không thể giải thích được vẫn còn đọng lại. Cô vòng qua vai Trần Tiêu: “Đi, chị em đãi cậu một bữa thịnh soạn.”

Hai người như kẻ háu ăn rơi vào lu gạo, ăn ngấu nghiến buffet hải sản đến tận đầu giờ chiều mới xong. Lúc bám tường đi ra, Trần Tiêu suýt chút nữa đứng không vững, nàng híp măt lại nói: “Một ngày nào đó hai ta sẽ bị căng chết mất.”

Sau đó đổi chủ đề, chỉ vào nhà hàng trước mặt nói: “Chị gái lúc nãy cũng đang ăn ở kia kìa.”

Lâm Nại nhìn theo ngón tay nàng chỉ thấy chị gái ngồi bên cửa sổ, lúm đồng tiền tựa như mặt trời rực rỡ ấm áp. Người đối diện nàng bị gốc cây trúc che mất, chỉ nhìn thấy bóng dáng màu xám.

“Đi thôi, đi thôi,” Trần Tiêu lôi kéo nàng, “Bọn mình đi tản bộ tiêu thực.”

Lâm Nại trước khi rời đi lại liếc nhìn chị gái kia một cái, thấy nàng giơ muỗng đang muốn đút đồ tráng miệng trên tay cho người đối diện. Lâm Nại chuyển tầm mắt, cùng Trần Tiêu ra khỏi trung tâm thương mại.

Đừng dự định được ngồi ở ga tàu điện ngầm vào ngày chủ nhật, có chỗ đặt chân thôi cũng đã phải cảm tạ ông trời ưu ái rồi. Lâm Nại và Trần Tiêu đều là những người tính cách mềm mỏng, trong tình huống này không cần nhiều lời, tuyệt đối là đối tượng bắt nạt. Thấy hai người gần như sắp dán vào vách xe, Lâm Nại ra sức đẩy dì béo phía sau, đối phương vững như bàn thạch, vẫn không nhúc nhích.

“Tớ thề,” cô nói với Trần Tiêu: “Về sau ra ngoài, nhất định phải mặc áo giáp mềm, xem ai dám ép tớ.”

Trần Tiêu vươn đầu, cố gắng tìm khoảng trống rộng hơn.

“Ai,” nàng huých khuỷu tay vào Lâm Nại, “Nếu cậu có bạn trai thì chẳng phải sẽ được giải quyết rồi sao?”

Lâm Nại nghi hoặc nhìn nàng, Trần Tiêu hất cằm về phía chỗ nối giữa các toa xe: “Ở đó, ví dụ sống sờ sờ ra.”

Lâm Nại cau mày, chậm rãi kiễng chân, ánh mắt xuyên qua nghìn nghịt đỉnh đầu đen và aty vịn lạnh băng, lặng yên dừng ở một chỗ.

Người Trần Tiêu chỉ là chị gái vừa tiếp xúc lúc nãy. Nàng dựa vào vách xe, chàng trai trước người dùng hai tay vây nàng, tạo ra không gian lâu đài nho nhỏ, đơn giản thoải mái, ai cũng không thể chạm vào nàng. Chị gái ngửa đầu bĩu môi, như đang làm nũng với chàng trai. Cỗ xe rung chuyển, người nàng run lên ngã vào trong lòng ngực của chàng trai.

Lâm Nại nhìn về phía chàng trai, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi mạnh đập vào sâu trong màng nhĩ, giống như có vật kéo, không ngừng đập sâu vào trong, một tiếng còi sắc nhọn chói tai vang lên, trong đầu thoáng chốc truyền đến từng trận vù vù. Đội nhiên cơn điếc hoàn toàn biến mất, Lâm Nại nghe được tiếng Trần Tiêu kinh ngạc kêu lên, như thể nhìn thấy một tuyệt thế phép màu hiếm có: “Mẹ kiếp, bạn trai chị ấy là anh cậu!”