Chương 4

Bố Lâm cùng khách hàng nói xong chuyện hợp tác liền đi vào phòng bếp pha một tách trà nóng, thuận đường lén nhìn khung cảnh hai anh em học bài bên ánh đèn đầy khích lệ. Quay về phòng ngủ, nói đùa với mẹ Lâm: “Có anh trai, thi học kỳ một hẳn là không có vấn đề gì.”

Mẹ Lâm nhướng mi nói: “Cũng không biết lúc trước là ai, thấy con gái viết một câu “Xuân đến, bố xanh xao quá” buồn đến một đêm không ngủ.”

Cảnh tượng cùng làm bài tập năm đó còn in sâu trong tâm trí, nhắc lại chuyện cũ, bố Lâm lòng vẫn cảm thấy sợ hãi. Ngược lại khen ngợi mẹ Lâm, một tay ôm lấy nàng: “Còn nói gì được nữa, vẫn là vợ sáng suốt nhất, có thể thuyết phục được Tiểu Trọng.”

“Ít nịnh.” Mẹ Lâm vỗ nhẹ tay hắn, trừng mắt. “Anh cũng cho con trai ít tiền tiêu vặt thôi. Giờ cộng với tiền phí giúp em gái học bù cũng gần một nghìn rưỡi. Học sinh lớp 12 nhà nào một tháng nhiều tiền như vậy? Anh cho rằng nhà mình là gia tài bạc triệu, nhà giàu mới nổi à?

“Đây không phải là nên cho sao.” Bố Lâm ngượng ngùng. “Để con gái mình đi học lớp bổ tục còn nhiều hơn cái giá này đi?”

“Chậc, em đang nói anh đó.” Mẹ Lâm cao giọng, cố kỵ hai vị tổ tông, đột nhiên hạ giọng: “Anh ngoài việc chiều chuộng, đi theo con cái, còn không thể giúp em giải quyết rắc rối được không?

Bố Lâm không biết xấu hổ đến gần. “Anh sai rồi, anh sai rồi, với tư cách là một người cha, anh nhất định sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, tranh thủ đưa hai đứa mỗi tuần đi ăn KFC một lần được chứ?”

“Phụt.” Mẹ Lâm không nhịn được bật cười.

Lâm Nại bị cha mẹ xoay tiêu thụ tài chỗ giờ đã hòa hoãn sau cơn ủy khuất bộc phát. Mí mắt sưng đỏ căng chặt vẫn cứ không thỏa hiệp mà xuất hiện những vết nhăn nhỏ, đem tờ giấy bài tập mới tinh dưới tay dần làm kín. Cô viết nốt chữ cuối cùng, lật tờ giấy tại chỗ tên họ điền tên mình xuống. Trùng với tàn lưu nét chữ cứng cáp Lâm Trọng ở mặt sau dưới tờ giấy.

“Xong rồi.” Giọng nói đột nhiên vang lên, ướŧ áŧ và khàn khàn. Sau khi đưa bài tập cho Lâm Trọng, cô chán nản nằm xuống mặt bàn, ngón tay lặng lẽ móc vào vạt áo trên đùi hắn.

Đuôi mắt có một bóng đen lướt qua, sau gáy có một sức nặng, một bàn tay mảnh khảnh, trắng nõn, lạnh lùng đặt phía trên. Lòng bàn tay tự nhiên áp ở phía trên, đầu ngón tay hơi lạnh, từng tấc một tiến tới thái dương, dán vào da đầu hơi mỏng, nhẹ nhàng xoa nắn. Chỉ là một cái chạm nhẹ, vuốt ve như có như không lại làm người không khỏi rêи ɾỉ say mê.

Lâm Nại giống như một con mèo ngoan ngoãn nhu thuận dưới lòng bàn tay hắn, cung kính đón nhận chủ nhân bố thí vuốt ve và yêu thương. Vệt ửng hồng từ tai lan ra gương mặt. Cô thả lỏng cảm xúc, vẫn không nhúc nhích, chỉ có hơi thở bị sự kiểm soát nhẹ nhàng của hắn làm rối loạn tiết tấu.

Trên bàn có tiếng sột soạt, Lâm Nại nghe thấy âm thanh lật sách rất nhỏ mà sắc nét. Bàn tay sau gáy vẫn ở chỗ cũ. Đối với cô mà nói giống như một phần thưởng không tiếng động.

“Anh ơi.” Cô dịu giọng thử kêu một tiếng.

Bàn tay sau đầu khựng lại một chút rồi vuốt ve mái tóc mượt mà.

Trên sóng lưng Lâm Nại như có kiến bò qua, gây ra một trận tê dại. Nàng cụp mi xuống, chỉ thấy đôi chân dài của hắn đang nhàn nhã bắt chéo nhau, cô đoán có lẽ anh đang chống khuỷu tay, vẻ mặt thờ ơ nhìn phép tính vi phân và tích phân, cũng có lẽ đang trầm tư về một vấn đề nào đó.

Tóm lại sẽ không giống như cô, tâm trạng bồng bềnh, cổ họng sinh ngứa.

Lâm Nại ngâm mình trong làn sóng mềm mại chậm rãi đưa đẩy, một cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, sau đầu nhẹ đi, gió nhẹ quấn lấy lòng bàn tay sau lưng, lưu loát dứt khoát, như thể lúc trước chỉ là ảo cảnh mờ mịt của ánh trăng sáng.

Cô ngẩng đầu, nhìn sườn mặt rõ ràng của Lâm Trọng, ánh mắt thâm thúy dõi theo trang sách lật qua, chăm chú nhìn, không nói chuyện với cô.

Lâm Nại dùng ngón tay vặn vẹo, biết giờ đã đến lúc cô nên tròn xoe mà lăn.