Chương 3

Có lẽ Lâm Trọng còn chưa chú ý tới nên trên mặt cũng không nhìn ra được điều gì kỳ quái. Lâm Nại tùy ý để cho không gian nho nhỏ này dần mở rộng, trong lòng như đυ.ng phải đám mây mềm, đầu óc quay cuồng, choáng váng. Nghĩ lại có chút bực bội, chiếc váy đồng phục ngắn hơn thì tốt, tốt nhất có thể ngắn đến bắp đùi.

Cô quyết định tối nay sẽ sửa váy đi học ngắn đi, chỉ cần không quá ngắn thì hội học sinh sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua.

Ăn xong bữa tối, bố Lâm hẹn nói chuyện với ai đó rồi đi vào thư phòng. Cô ngựa quen đường cũ ôm cặp sách vào phòng Lâm Trọng, đem bài thi trải hết trên bàn, thất thần làm xong mấy câu. Khóe mắt nhìn về phía Lâm Trọng đang đứng một bên, hắn cau mày, nhìn chằm chằm vào điện thoại như thể nhìn thấy thứ gì đó chán ghét.

“Anh trai, bài này em không biết làm.” Lâm Nại chỉ vào bài tập.

Hắn thản nhiên bỏ điện thoại xuống, nghiêng người qua, giây sau mặt đầy vẻ hoài nghi nhìn cô: “Lâm Nại, lần sau trước khi hỏi bài đơn giản như vậy thì đọc sách, động não chút đi.”

Hắn gõ lên trán cô thật mạnh. Lâm Nại che trán nhỏ giọng biên minh: “Em càng muốn hỏi anh.”

Lâm Trọng liếc xéo nàng, vừa rồi còn nhếch môi đùa giỡn, lúc này đột nhiên mất đi độ ấm. Hắn không thích con gái càn quấy, như vậy không đáng yêu chút nào, trong đó cũng bao gồm cô.

Lâm Nại giận dỗi quay mặt đi, che lại cái trán, cánh tay chống trên bàn sách, tách hai người thành hai thế giới khác nhau. Bên hắn lạnh buốt, bên cô chua xót, nóng rát. Hốc mắt đầy nước từ từ trào ra, bang một tiếng rơi trên bài tập, nhanh chóng xuất hiện một đóa hoa sương giá màu xám xanh.

Âm thanh vang vọng quanh quẩn bên tai, Lâm Nại biết rất rõ, dù cô có khóc to hay buồn đến đâu, Lâm Trọng cũng sẽ không dỗ nàng câu nào. Nhưng ủy khuất giống như dung nham dưới núi lửa, chỉ cần động chút, liền sẽ lập tức tràn ra theo khe hở ngọn núi, sau đó tất cả sẽ sụp đổ. Cô cắn môi dưới, sợ chỉ cần mở miệng một chút liền sẽ không nhịn được trước mặt hắn.

Bả vai run rẩy cuối cùng không kìm được nỗi chua xót trong cổ họng, tờ giấy bài tập dưới cánh tay Lâm Nại bị nước mắt làm ướt đến hoàn toàn thay đổi, hàm răng buông lỏng, tiếng nức nở ngắn ngủi lập tức phát ra. Cô nhanh chóng dùng đuôi mắt liếc nhìn Lâm Trọng, hắn nửa tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt hờ hững, mỉa mai để cô một mình khóc nức nở.

Nước mắt phát tiết trào ra một lúc, Lâm Nại khụt khịt, tự giác lấy giấy lau mặt rồi xì mũi.

“Khóc xong chưa?” Lâm Trọng lặng lẽ hỏi cô.

Cô nghiêng người sang một bên, không chịu ngẩng đầu mà chỉ trầm giọng đáp lại.

“Lại đây.”

Nghe vậy, hai chân cô tự động chuyển hướng quay về phía anh, cơ thể luôn thành thật hơn vẻ mặt. Cô dịch ghế, gục vai xuống, ủ rũ cụp đuôi chờ Lâm Trọng tuyến án tội của mình.

Cằm dính ướt phút chốc bị một bàn tay như trúc nâng lên, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười thu hút của Lâm Trọng.

“Bản lĩnh đâu rồi.” Hắn nói.

Chiếc cằm tinh tế truyền đến xúc cảm khác lạ. Lâm Nại chớp chớp đôi mắt ướt, trong mắt tràn ra chút ánh sáng rực rỡ. Lâm Trọng ánh mắt khẽ động, hầu kết khẽ động, nhìn môi dưới của nàng bị cắn đến sưng mọng, dáng vẻ như bị người chà đạp qua, khiến người nhìn nhất thời cảm thấy bồn chồn.

Lâm Nại đang đắm chìm trong ánh nhìn của người đối diện, đột nhiên cằm đau xót, đầu bị buộc quay sang bên kia. Lâm Trọng nói với giọng uể oải: “Tìm cuốn sách học kỳ đầu trung học ra đây.”