Chương 2

Lớp 12 học hành gấp rút, không lớp nào chịu thả chậm bước chân để phủ bụi tấm bảng vàng lấp lánh của Tam Trung. Màn đêm càng lúc càng tối, không khí mát lạnh mỏng manh dán vào chân, tạo cảm giác sảng khoái dễ chịu. Đối với những học sinh kém mà nói, ngồi ở trước bàn học, ghi lại hết những lời giải thích của thầy cô ghi vào vở như một thái độ nghiêm túc học tập. Lâm Nại ban đầu cũng vậy giờ lại có chút thất thần.

Ngoài cửa sổ có con thiêu thân, liên tục đập vào kính phát ra âm thanh lách cách. Cô nhìn đến si ngốc, một con trùng nhỏ bé yếu ớt như vậy, một chút năng lực tự hỏi cũng không có, lại dưa vào bản năng với thiên tính muốn đến gần nguồn sáng. Thật là buồn cười lại đáng thương.

Tiếng chuông tan học đột ngột vang lên làm cô cả kinh, ngực thắt lại, gáy có chút tê dại. Trần Tiêu thu dọn đồ dùng, liên tục thúc giục cô nhanh chóng rời đi, bằng không không đuổi kịp buổi livestream đêm nay của idol.

Lâm Nại bị nàng lôi kéo chạy đến bến xe buýt, cô theo bản năng xoay người nhìn đám người náo nhiệt. Dưới ánh đèn đường, người người đều trông như đeo chiếc mặt nạ quỷ dị đi lại trong đêm, hầu hết đều lộ ra dáng vẻ đờ đẫn cùng mệt mỏi. Sau khi lên xe, Trần Tiêu hơi tiếc nuối mà nói: “Anh em cậu hôm nay lại cãi nhau không về chung à?”

Lâm Nại dùng đầu ngón tay nhéo quai đeo ba lô, “Cũng không phải trẻ con, sao lúc nào cũng cột chung một chỗ được?”

“Ài,” Trần Tiêu buồn bã, “Còn nghĩ có thể nhìn thầy anh ấy nữa.”

Nàng mím môi, bàn tay giữ lấy tay vịn lạnh lẽo càng thêm dùng sức.

Đoạn đường từ bến xe buýt đến nhà cô do gần đây bảo trì mạch điện nên tối thui, đen sì một mảnh. Lảo đảo vài bước, cô móc di động ra chiếu đường, đi đến cuối phát hiện phía trước có một ánh lửa đỏ nhỏ lúc sáng lúc tối, nhấp nhảy rồi tắt dần. Lâm Nại đứng yên tại chỗ, bất chợt sợ hãi.

Đoạn này cô đi qua vô số lần, nhưng trời sinh nhát gan sợ tối, huống chi còn có một số kẻ khốn nạn lợi dụng tối lửa tắt đèn để sinh sự.

Bước chân lùi về sau vài bước, đầu bên kia đột nhiên vang lên giọng nam trầm thấp: “Còn không qua đây?”

Hoảng loạn kinh hoàng trong lòng bỗng nhiên biến mất. Cô không thể kìm nén được hơi nóng đang lan dần qua từng lớp da mình, khóe miệng cong lên thành vầng trăng khuyết. Ngay cả khi không nhìn vào gương cũng biết lúc này mình đang cười ngây ngô thành dáng vẻ gì.

“Anh ơi!” Từng bước giống như con chim chạy chậm về phía hắn.

Lâm Trọng đột ngột nói một câu: “Không có ai khác, là em gái tôi.”

Nàng đột nhiên dừng lại, đi tới gần mới phát hiện ngón tay rắn chắc của hắn không chỉ xoay xoay thuốc lá mà còn cầm điện thoại di động. Những lời này, là nói với đầu kia điện thoại.

“Anh?” Lâm Nại chần chừ kêu một tiếng, ngón tay lặng lẽ nhéo lên vạt áo hắn. Khoảng cách như vậy đủ để ngước nhìn đôi môi mỏng đang mở ra khép lại khi hắn nói. Có lẽ hắn đã liếʍ môi nên dưới ánh trăng, đôi môi như phủ một lớp mật ong, bóng loáng và quyến rũ.

Lâm Trọng thuận miệng đáp lại, dập tàn thuốc, dùng tay ra hiệu cho cô tự lên lầu. Cô giấu đi sự mất mất trong mắt, rũ đầu, giống như bông hoa đang nở rộ thì bị người đè ép xuống.

Mẹ Lâm đang bày bát đũa, thấy cô trở về nói thẳng: “Sao mà trông ủ rũ vậy? Biết thành tích không tốt nên xấu hổ gặp người có phải không?”

Lâm Nại bĩu môi: “Mới không phải.”

Mẹ Lâm làm bộ muốn gõ vào trán cô nhưng bị cô linh hoạt né tránh. Bố Lâm nghe tiếng liền đi ra, nhướng mày cười nói: “Đã lớn như vậy còn dùng chiêu này hù dọa trẻ con nữa?”

Mẹ Lâm thấy con gái càng thêm kiêu ngại lập tức cực kỳ căm giận đáp lại: “Ông nhìn xem, giống như con khỉ vậy, cũng không biết là ai hù dọa ai.”

Lâm Nại ngồi vào bàn xếp bát đũa: “Con còn không phải cũng là bị mẹ dạy dỗ nên sao.”

“Này, con,” Mẹ Lâm vừa bưng cơm vừa quở trách cô, “Con gái mà chả giống con gái chút nào. Để xem về sau con làm sao tìm được bạn trai!”

Cô ở trường học là một con khỉ bùn dưới lòng bàn tay của Phật Tổ, vừa ngốc lại không thú vị. Ở nhà lại là con khỉ hoang được cởi giam, tùy tính lại thô kệch.

Bố Lâm liếc nhìn cửa hỏi nàng: “Anh con đâu, không phải đi đón con sao? Sao giờ còn chưa lên?”

Gương mặt tươi cười đột nhiên cứng đỡ, cô hơi trợn mắt, “Vẫn chưa nói điện thoại xong nữa.”

Mẹ Lâm nghi hoặc nhìn chằm chằm cô, “Anh con không phải là có bạn gái rồi chứ?”

Lâm Nại ra vẻ bình tĩnh, “Ai mà biết được.”

Dứt lời, cửa phòng vang lên một tiếng răng rắc nhỏ, hai tay Lâm Trọng đút túi đi vào, ngồi ở cạnh Lâm Nại. Đôi chân thon dài, hơi co người lại. Đôi chân mịn màng của Lâm Nại dưới váy bỗng dưng ấm áp, nàng rũ mắt xuống, nhìn thấy Lâm Trọng rút chân lại, kề ngay sát đùi phải nàng, giống như chạm lại giống như không chạm.