Chương 1

Danh sách khen thưởng học sinh xuất sắc trên bảng vàng của Tam Trung thay đổi từng đợt. Hiện nay lớp 12 vừa trải qua cuộc chiến trong kỳ thi tuyển sinh chung của bảy trường, ai ai cũng nghểnh cổ lên ngóng trông danh sách top 100 công bố. Lâm Nại không trong nhóm người này. Thứ nhất do năng lực của cô với không tới, thứ hai là người với tới lại không cần cô phải lo lắng.

Trần Tiêu vẻ mặt hâm mộ nhìn cô: “Anh trai cậu lần này khẳng định lại đứng đầu.”

Người nói điều này không chỉ có mình Trần Tiêu. Tuy mặt Lâm Nại không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại có cảm giác vinh dự, tự hào. Tựa như gà với chó, một trong hai đắc đạo là được, quan tâm gì đến giống loài.

“Anh cậu quả thật không có những nam sinh khác đường sống.”

Trần Tiêu bẻ đầu ngón tay đếm đủ loại ưu điểm của anh trai cô.

“Lớn lên đẹp trai, thành tích tốt, chơi bóng rổ bóng đá đều giỏi, nghe nói lúc đánh nhau cũng rất đẹp trai,... Chính là.”

Nói đến đây Trần Tiêu bĩu môi: “Có chút hoa tâm.”

Dứt lời, nàng lấy khuỷu tay chọc chọc Lâm Nại, hất cằm về phía bóng râm ngoài cửa sổ.

“Nhìn kìa, đó là bạn gái mới của anh cậu à?”

Lớp Lâm Nại ở tầng hai, nhìn từ bên này sang chỉ thấy một nam một nữ đứng dưới hai hàng cây long não tươi tốt. Thiếu niên mặc đồng phục, đôi chân thẳng tắp khiến nếp quần dài và nhỏ. Cổ áo cởi hai cúc trên, mơ hồ thấy được hầu kết nhô lên khi hắn nghiêng sườn mặt. Đuôi mắt nheo lại giống như chiếc quạt ngọc, có chút ửng đỏ, làn da trắng lạnh như thể toàn thân như lớp men gốm vậy. Khóe miệng nhếch lên vạn năm như một trông như đang mỉa mai hơn là cười, vẻ mặt lười biếng giống như cái gì cũng không hứng thú.

Thiếu nữ thì nóng bỏng hơn nhiều, váy vốn dĩ đã dài đến dưới đầu gối cũng cắt ngắn lại tới đùi, cảm giác chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua thôi cũng sẽ lộ cảnh xuân. Nếu là một cô gái có khuôn mặt bình thường thì chẳng thể thu hút những tiếng la ó từ những chàng trai quen gây ồn ào. Khuôn mặt của cô gái này giống như mạn châu sa hoa, nở rộ dâu thẳm dưới lòng đất, thần bí mà kiều diễm, lại có thể dễ dàng khống chế ánh mắt của người khác.

Thiếu niên là Lâm Trọng, anh trai cô. Thiếu nữ đó là… Lâm Nại do dự một lúc mới đặt cho cô ấy một cái tên, người qua đường Giáp.

“Á, Hạ Trì!” Trần Tiêu giống như nhớ ra cái gì, vỗ tay kinh ngạc nói với Lâm Nại: “Trước đây có tin đồn Hạ Trì vì một nam sinh mà từ chối với người đại diện quay chụp quảng cáo. Hóa ra chính là anh cậu à!”

Hạ Trì cũng không phải là hoa khôi bình thường ở trường. Trên người nàng gắn đầy tên tuổi “tình đầu quốc dân”, “nữ thần thanh thuần”,... Ngoài Lâm Trọng, không còn chàng trai nào khác trong trường có thể khiến Hạ Trì trong đầu chỉ toàn tình yêu, mạo hiểm phá vỡ hợp đồng.

Lâm Nại không nói gì, thu hồi tầm mắt. Trần Tiêu cảm thán vài câu, yên lặng chuyển ánh mắt, để cho nhóm thiên thần tự giải quyết việc riêng của mình, phàm nhân như nàng chỉ thích hợp xem kịch.

Hai người kiểm tra đáp án đề luyện tập vừa làm xong, vẻ mặt xấu hổ của Trần Tiêu lập tức biến thành căm hận, cậu nhẹ nhàng gõ lên trán cô.

“Nói, có phải cậu ở trong bụng mẹ bị anh cậu đá vào đầu không?”

Lâm Nại cau mày, giống như đang thực sự cân nhắc vấn đề này.

“Cũng có khả năng là tớ đá anh ấy.”

“Được rồi.” Trần Tiêu dang hai tay dựa vào bàn. “Để tớ nạp năng lượng đá, quá khó rồi. Tớ còn nhìn đề toán học, trán tớ sẽ nổ tung mất. Quên đi, ngắm idol nhà tớ rửa mắt đã.”

Cả hai đều là học dốt toán học, một bài toán phải nghiên cứu đáp án xong mới có thể hiểu được. Trong lúc cả hai đang uể oải vì bị môn toán hành hạ, trên bàn bỗng hiện ra một bóng đen lớn: “Lâm Nại”.

Cô nghe thấy thì ngẩng đầu lên, đập vào mắt là vết dầu không thể giặt sạch trên vạt áo đồng phục học sinh, cái bụng to tròn, và một nụ cười gần như không nhìn thấy mắt đâu trên khuôn mặt tròn tròn đó.

“Ồ, bài tập về nhà.” Lâm Nại hô ngắn một tiếng, lấy ra hai tờ đề thi từ dưới cánh tay Trần Tiêu rồi đưa cho hắn.

“Thật ra”. Hắn gãi gãi đầu như muốn nói thêm gì đó nhưng Lâm Nại lại cúi đầu xuống, giống như mọi lần hắn quay đầu lại. “Không vội.”

Hắn mỉm cười chậm rãi rời đi, Lâm Nại đột nhiên cảm thấy bên tai có hơi nóng ẩm, quay người lại liền thấy khuôn mặt phóng đại của Trần Tiêu bên cạnh.

“Tớ cá 90% là lớp trưởng thích cậu.”

Lâm Nại: “Vậy tớ cá 90% là cậu thích anh trai tớ.”

“Chậc chậc.” Trần Tiêu không vì tâm tư bị phát hiện mà ngượng ngùng, trở tay ôm nàng thản nhiên nói tiếp.

“Hay là cậu gọi tớ là chị dâu trước đi?”

“Chị dâu.”

“Ngoan.”

Lâm Nại nhếch khóe môi, thuận thế sờ sờ đỉnh đầu Trần Tiêu.