Chương 16

Ngày ấy Lâm Nại cho rằng dùng từ thân tàn chí kiên hình dung mình cũng không quá. Sau khi về đến nhà, mắt cá chân phải cô sưng thành cái bánh bao lớn, trong nhà không có ai, cô có làm nũng cũng chả ai quan tâm, cắn môi tự lực cánh sinh lấy túi đá chườm. Ngồi trên sô pha ôm tâm lý bị cả thế giới ức hϊếp, vừa xem chương trình giải trí, vừa chảy nước mắt như thác lũ.

Tiết mục khôi hài của các diễn viên trong TV cũng không làm tâm tình cô dễ chịu hơn chút, cô ôm tờ giấy, liếc chân phải đáng thương của mình, nhớ tới anh trai hôn nhầm người, òa một tiếng, nháy mắt càng khóc nhiều hơn.

Vì sao lại thích anh trai chứ? Cô nghĩ trăm lần cũng không ra, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết không thể hôn môi, kết hôn với người thân. Cô có phải thật sự ngu ngốc đến mức không có thuốc nào cứu được? Không cần tưởng tượng cũng biết đây chỉ có thể là tình yêu thầm kín không có khả năng.

Lâm Nại cảm thấy buồn, có lẽ vì ngọn lửa tình yêu đầu tiên của thiếu nữ bị thế tục dập tắt hy vọng trước khi bùng lên.

Điện thoại rung lên, cô hai mắt đẫm lệ cấm lấy khóc nức nở nói: “Alo.”

Tham âm đáng thương truyền tới từ đầu kia điện thoại, Thẩm Mạch cau mày hỏi: “Sao cậu lại khóc?”

Cô khụt khịt mũi, lấy di động nhìn tên người gọi, xác nhận đúng không lưu số hắn. “Có việc gì sao?”

Cô luôn ghi nhớ nguyên tắc không nổi giận với những người không liên quan.

“Đúng vậy.” Thẩm Mạch xách đồ vật trong tay. “Cậu quên đồ ở chỗ tôi, ở nhà không, tôi mang đến cho cậu?”

Lâm Nại lục túi, trầm giọng nói: “Tớ, tớ không quên đồ gì cả.”

“Cậu có.” Thẩm Mạch khẳng định nói: “Dù sao bây giờ tôi sẽ đưa qua cho cậu, mười phút nữa cậu đợi tôi ở dưới lầu.”

Thẩm Mạch sợ cô từ chối nên cúp máy thật nhanh. Lâm Nại ngồi ở nhà một lúc, cô chịu đau đớn dịch chân đến cạnh cửa, loạng choạng đứng dưới bóng râm chờ Thẩm Mạch.

Hắn đến rất nhanh, vốn là đang chạy qua nhưng nhìn một góc thấy cô gái đang đợi, hắn lập tức phanh gấp từ từ bước tới.

“Tớ quên đồ gì vậy?”

Thẩm Mạch nhìn thẳng đối mắt đỏ ngầu của cô, tròng mắt ngấn nước giống như những viên pha lê anh chơi còn nhỏ, trong suốt như thủy tinh. Hắn liềm đôi môi khô khốc, đem đồ trong tay đưa cho nàng.

“Chiếc kẹp tóc.” Cô nhớ lại, có thể là lúc đứng lên giúp anh trai chắn rượu bị rơi xuống. Chẳng trách lúc đó cảm giác như tóc bị kéo xuống. “Cảm ơn cậu, đây là chiếc kẹp tóc tớ thích nhất.”

Kẹp tóc anh đào này là Lâm Trọng đưa cho nàng, nói chính xác hơn là Lâm Trọng nhân tiện trả tiền. Thẩm Mạch không được tự nhiên là nhếch môi: “Đồ vật thích nhất, cứ như vậy?”

“Nếu không,” Lâm Nại chỉ chỉ cửa hàng tiện lợi không xa. “Tớ mua đồ uống cho cậu nhé?”

“Không uống,” Thẩm Mạch dứt khoát phản đối, trong lòng còn có chút mừng thầm, may mắn không nghe anh nàng nói: “Cậu có thể có chút thành ý hay không?”

Lâm Nại ngồi đó, uể oải hỏi: “Vậy cậu muốn làm thế nào?”

Thẩm Mạch ngồi ở cạnh nàng, yên lặng lại gần nàng, “Nói nói, vì sao lại khóc?”

“Không có gì để nói cả.” Lâm Nại quay mặt đi, nàng đỡ lưng ghế đứng lên. “Cậu còn không nói thì tôi về nhà đây.”

Thẩm Mạch lúc này mới chú ý đến tư thế kỳ quái của cô. “Chân cậu sao sưng thành như vậy?”

Nàng rút chân lại. “Cậu suy nghĩ kỹ rồi nói cho tớ biết.”

Nhảy lò cò một chân về phòng cần chút kỹ năng, cô quen tay hay việc, chỉ là không địch lại động tác đột nhiên của Thẩm Mạch. Thân hình cô nhoáng lên, bị Thẩm Mạch khiêng cả người lên.

“Cậu, cậu thả tớ xuống!”

“Nhà ở tầng mấy?”

“Thẩm Mạch?!”

Lâm Nại bị hắn khiêng về nhà, dạ dày cuồn cuộn trên vai hắn, chỉ thiếu chút muốn phun. Thẩm Mạch đem người đặt nhẹ trên sô pha, xúc cảm tinh tế vẫn sót lại trên đầu ngón tay, hắn nhất thời cảm thấy tâm ngứa, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô.

“Đừng chạm vào tóc tớ!” Cô giận dữ nói.

“Tớ càng muốn chạm.” Thẩm Mạch hiến khi thấy dáng vẻ phản bác giận dữ của cô, so với trước kia mềm mại không nóng nảy thì thú vị hơn nhiều. Chính là muốn trêu chọc cô, tay anh không ngừng chà đạp tóc nàng.

Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, còn chưa nói đến con thỏ còn khóc đỏ mắt, trong lòng tức giận. Cô trở tay lật ngửa bàn tay tà ác của Thẩm Mạch, hai người có qua có lại, khung cảnh giống như hai đứa trẻ bảy tám tuổi đang tranh chấp đùa giỡn.

Thẩm Mạch lo lắng chân cô bị thương, không dám cử động lung tung, vì tránh bàn tay của cô, anh cúi người xuống, lòng bàn chân lại bị trượt khiến hai người lăn thành một đoàn dưới đất. Hắn che chở cho người phía dưới, thuận thể đảo ngược, thành công lăn trên người cô. Làn váy Lâm Nại bị kéo lên, nhất thời lộ ra cặp mông mặc chiếc qυầи ɭóŧ hoạt hình bên dưới.

“Cạch.”

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Lâm Trọng nắm then cửa, nhìn hai người trong phòng khách quần áo xộc xệch, tư thế ái muội với sắc mặt hờ hững.