Chương 15

Cảm giác mềm mại khiến Lâm Nại lập tức mất đi khả năng suy nghĩ, hai đầu gối cô chợt mất đi sức lực, thân thể mềm như liễu dựa vào ngực Lâm Trọng. Môi hai người chạm vào nhau, Lâm Trọng giống như đang xác nhận, năm ngón tay cẩn thận vuốt ve mái tóc mềm mại sau đầu cô, sau đó cánh tay siết chặt.

Lâm Nại trợn tròn mắt, khϊếp sợ. Cô kinh ngạc mở miệng, đột nhiên, chiếc lưỡi hơi lạnh mềm mại của anh linh hoạt xâm nhập. Hắn đảo qua kẽ răng chỉnh tề của cô, quét qua từng khe hở trong miệng cô, cuối cùng cuốn lấy đầu lưỡi cô trêu chọc dây dưa.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt, thân mật với anh trai khiến người điền cuồng, Lâm Nại hoàn toàn mất hồn trong sự tiếp xúc bất thình lình này.

Mùi bia rượu tiến quân thần tốc trong khoang miệng nàng, chạy thẳng đến trái tim. Anh trai chìm đắm trong nụ hôn, vội vàng kiên nhẫn mà liếʍ mυ"ŧ lấy cánh môi mềm mại của nàng. Tay anh lưu luyến vuốt ve qua lại sau eo cô, không hề có chút bình tĩnh tự chủ thường ngày.

Lâm Nại dựa vào bản năng thân thể, đi theo hắn, thần phục hắn. Hạ thân không biết từ lúc nào đã ngồi quỳ giữa háng anh trai, đôi tay yếu ớt vô lực đặt trên vai anh, chậm rãi hướng lên trên, bám lấy cổ hắn. Vạt áo sau lưng bị kéo lên, để lộ làn da trắng nõn, lòng bàn tay Lâm Trọng xoa xoa một ít da thịt bị lộ, tham luyến vuốt ve.

Nhiệt độ cấp tốc tăng nhanh khơi dậy ham muốn trong không gian kiều diễm. Lớp vải mỏng cũng không ngăn được biến hóa giữa hai chân Lâm Trọng. Chân tâm mềm ấm của Lâm Nại bị đỉnh đến tê dại từng trận, nàng kẹp hai chân, muốn ngăn cản dị vật nóng lực, cứng rắn giữa hai chân xâm nhập, không thể kiếm chế mà rêи ɾỉ một tiếng. Người bên dưới dừng một chút, thở ngắn một lát, đột nhiên buông tay ra, nói mớ sắc tình bên tai nàng: “Sao hôm nay giống như tiểu cô nương vậy?”

Lâm Nại lập tức cảm thấy một chậu nước đá đổ xuống đầu cô, lạnh đến thấu xương. Đúng vậy, người mà anh trai muốn thân mật, sao có thể lại là cô chứ? Anh trai sao có thể hôn em gái ruột của mình được?

Lâm Nại toàn thân cứng ngắc, nếu, bị anh phát hiện…

Cô lập tức đẩy Lâm Trọng ra, nghiến chặt khớp hàm không tạo ra tiếng động nào, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa. Sau khi ra khỏi KTV, cô nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa kính trông như một kẻ mất trí, đôi mắt đỏ hoe, môi sưng, mái tóc rối bù. Giờ phút này, cô không muốn bất kỳ ai trông thấy mình.

Thời tiết nóng bức giống như một chiếc lọ đậy kín, cô ở bên trong đấu đá lung tung cũng không tìm được lối thoát. Thất hồn lạc phách đứng ở giữa dòng người, Lâm Nại mê mang nhìn đám người vội vã, vô thức đi thẳng về một hướng.

“Kít…” Một tiếng rít chói tai từ lốp xe khiến cô cả kinh dừng bước, lảo đảo ngã xuống đất.

“Cô bé, không sao chứ?” Một người đàn ông trung niên bước xuống xe, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô, lời trách móc cũng không tiện nói ra khỏi miệng.

Lâm Nại ngồi trên mặt đất, chật vật đứng dậy. Mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn, căn bản không thể đứng dậy.

“Chậm một chút.” Đại thúc duỗi tay đỡ nàng, lập tức quay lại bên cạnh xe, nói mấy câu với người đàn ông ngồi ghế sau, sau đó quay lại nói với cô: “Cô bé, chúng ta đưa cháu tới bệnh viện nhé!”

Lâm Nại kìm nước mắt, lắc đầu. Cô từ nhỏ đã sợ người lạ, huống chi lại còn là đàn ông lạ. Thấy vậy, người đàn ông trung niên quay lại nói gì đó với người đàn ông ngồi sau xe, ngay sau đó đưa cho cô một chiếc phong bì dày, bên trên có mảnh giấy ghi chú số điện thoại.

“Cô bé, tiền thuốc men cháu cầm lấy. Còn đây là số điện thoại của chú, số điện thoại phụ huynh của cháu là gì? Chú sẽ liên lạc với phụ huynh cháu.” Người đàn ông trung niên giống như là nghe người ta phân phó, dùng từ trang trọng là “phụ huynh”.

Lâm Nại cử động mắt cá chân, đau đớn dường như dịu một chút. Cô chưa bao giờ phải xử lý qua chuyện như vậy, bố mẹ không ở bên cạnh, anh trai cũng vậy.

“Cháu không cần tiền của chú, là lỗi của cháu.” Cô giống như giận dỗi ai, vội vàng từ chối. Là do cô đi đường suy nghĩ lung tung, không trách người khác được. Do cô nhất quyết bám theo mông anh trai, làm kẹo cao su dính người, khó trách anh trai nhầm cô là người khác mà hôn cô.

Càng nghĩ càng thương tâm, cô quật cường xoay người, khập khiễng đi đến ven đường, gọi taxi phòng đi. Người đàn ông trung niên giương miệng, không hiểu nổi tính tình cô bé. Hắn quay vào trong xe, nói với nam nhân ngồi ghế sau: “Ngài xem, có muốn?”

Cô bé rõ ràng đau đến ngũ quan đều nhăn lại, vừa chật vật vừa nhu nhược, lại hận không thể lập tức tránh xa bọn họ. Đó thật sự là hành vi mà chỉ tiểu hài tử mới làm. Người đàn ông mỉm cười nói: “Cứ làm đi.”

“Được.”

Hoạt động KTV qua hơn nửa, Thẩm Phỉ không thể ngồi yên nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng nhìn thấy Lâm Trọng ở một gian phòng trống. Hắn chống khuỷu tay lên đầu gối, gạt tàn trước mặt vẫn còn mấy mẩu tàn thuốc cháy ánh lửa đỏ tươi.

“Sao anh lại ở đây?” Cô đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lâm Trọng.

“Ngủ một lát.” Lâm Trọng giọng khàn khàn, dụi hẳn tàn thuốc. “Kết thúc rồi?”

Thẩm Phỉ gật đầu: “Anh có phải thấy khó chịu không? Sớm biệt vậy đã không để anh uống rượu.”

Ánh mắt hắn đờ đẫn, ngón tay ấn lên môi, hắng giọng nói: “Anh đưa em về.”

“Vẫn là thôi đi.” Thẩm Phỉ nhận thấy trạng thái của hắn không tốt lắm. “Em xót anh, anh nhìn dáng vẻ của mình xem.”

Cô nghiêng người hôn xuống khóe miệng Lâm Trọng. “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, lên đại học rồi em cũng sẽ không dễ dàng để anh đi như vậy.”

Thẩm Phỉ săn sóc không quấy rầy hắn, tương lai còn dài, đại học, còn có cái gì không thể làm đâu.

Thật lâu sau, Lâm Nại nhớ tới, nếu đem nguồn gốc mọi chuyện tra ra manh mối. Nàng nhất định sẽ lựa chọn hôm nay, tất cả mọi thứ hôm nay, một đạo rạch ngang, kiên quyết tách ra khỏi quá khứ và tương lai. Cái gọi là long trời lở đất cũng chỉ như vậy.