Chương 17

Lâm Nại nghe thấy tiếng mở cửa, đứng dậy giống như mông bị lửa đốt, nhưng bị thương ở chân, dưới tình thế cấp bách, không đứng vững, lại ngã ôm lấy eo Thẩm Mạch. Thẩm Mạch kêu lên một tiếng, mặt nóng bừng bừng. Hai người hốt hoảng vội vàng tách nhau ra, giống như có tật giật mình liếc nhìn nhau một cái, người không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ là tiểu hài tử chuẩn bị lén nếm thử trái cấm thì bị người nhà bắt được.

“Cái kia.” Thẩm Mạch xấu hổ gãi đầu. “Đồ đưa cho cậu rồi, tôi đi trước đây. Còn có, cậu bị thương ở chân, nghỉ ngơi thật tốt.”

Hắn ậm ừ dặn dò xong thì chạy trối chết. Lâm Nại nhất thời không biết đối mặt với anh trai mình như thế nào, hắn nhất định không biết người hắn hôn là mình nên chỉ rầu rĩ không vui, bảo trì im lặng.

Lâm Trọng bình tĩnh vào nhà, thay giày uống nước, coi như không thấy cái gì. Căn phòng giữa hai người tràn ngập tiếng cười giả tạo của nữ MC, cùng với sự yên tĩnh đến rợn người. Tâm trạng phiền muộn của Lâm Nại lần thứ hai trỗi dậy, buồn bực tìm dầu thuốc, lúng túng xoa lên người. Cô có thể cảm nhận được anh trai ở phía sau, thờ ơ lạnh nhạt nhìn trò hề của cô.

Dầu thuốc trong tay trơn trượt đến nỗi cô không dám dùng sức xoa lên chân, cô chỉ nhân cơ hội này để tỏ ra yếu đuối trước mặt anh và cầu xin hắn quan tâm cô một chút.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Trọng đơn giản đáp lại đầu bên kia.

“Em ấy ở nhà.”

“Được.”

“Ừ, chú ý an toàn.”

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Trọng bước tới, đỡ chân cô đặt lên đùi anh.

“Tê,” Lâm Nại bỗng dưng co rúm lại, “Đau quá, anh trai.”

Lâm Trọng phớt lờ cô, điện thoại Lâm Nại vang lên rất nhiều âm thanh thông báo WeChat. Nét mặt cô co rúm lại vì đau, cô vội vàng nhìn điện thoại để dời đi lực chú ý.

Mẹ: “Bảo bối, chân có sao không? Mẹ vừa nghe được người ta gọi điện thoại mới biết chuyện. Hù chết mẹ, bảo anh trai đưa con đi bệnh viện kiếm tra. Đừng sợ, có anh trai đi cùng.”

“Đêm nay mẹ sẽ về, bảo bối đừng khóc nhé!”

“Nếu đau quá thì để anh trai dỗ.”

Sau khi nghe vài tin nhắn thoại, Lâm Trọng bế cô lên.

“Á.” Cô thì thầm. “Anh định làm gì vậy anh?”

“Bệnh viện.”

Hai người bắt taxi đến bệnh viện chụp CT, bác sĩ mặt chữ điền kết luận: “May mắn không bị thương đến xương cốt, hai ngày tới tận lực vận động ít nhất có thể, nghỉ ngơi, thoa thuốc đúng giờ.”

Về đến nhà đã là buổi tối, màn đêm buông xuống, có tiếng ếch kêu. Hai người cơm nước xong xuôi, ngồi ở ghế sô pha xem bộ phim tiên hiệp mới ra. Suốt bộ phim Lâm Nại đều thất thần, ban ngày khóc rối tinh rối mù một hồi, tinh thần bị hao tổn, mí mắt nặng trĩu, đầu chậm rãi gục xuống.

Lâm Trọng bảo cô về phòng ngủ cô không chịu, từ khi thi đại học xong, cô không cần phụ đạo bài tập về nhà nữa, khó có cơ hội cùng anh ở một chỗ. Cô mâu thuẫn lại dày vò, nếu có người biết chuyện, nhất định sẽ mắng cô không biết liêm sỉ, không tuân thủ đạo đức, không chỉ là kẻ thứ ba chen vào giữa anh trai và bạn gái anh, lại còn có ý nghĩ lσạи ɭυâи bại hoại.

Cô quay mặt sang một bên, mắt trông mong nhìn chằm chằm Lâm Trọng, hoàn toàn không biết đôi mắt mình lúc này tràn ngập tình yêu đối với người trước mặt. Hầu kết Lâm Trọng lên xuống, hỏi nàng: “Em muốn gì?”

Muốn gì? Lâm Nại lắc đầu, vùi đầu vào ngực hắn, thứ nàng muốn, Lâm Trọng vĩnh viễn sẽ không cho nàng.

Cánh tay đặt sau lưng cô cứng đờ trong giây lát, đầu ngón tay cong lên, cuối cùng đặt sau đầu nàng. Lòng bàn tay mềm nhẹ dán ở trên da đầu nàng, vuốt ve trong chốc lát, ngón tay rời đi, vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu cô.

“Ngồi yên.”

Lâm Nại không nhúc nhích, “Mẹ nói, nếu em đau, anh phải dỗ em.”

“Ừ.”

Nàng cầm lông gà đương lệnh tiễn, “Em đau.”

Mắt cá chân quả thật là đau, nàng thề với trời, chính mình không nói dối. Nói xong, cô giống như một con cá linh hoạt, lập tức nằm xuống ngủ trên đùi anh, hai tay nắm lấy tay phải anh đặt trước mặt mình chơi đùa.

Tiếng điện xèo xèo vang lên, “bang” căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Cúp điện.

Hai người ai cũng không nhúc nhích, Lâm Nại cắm móng tay vào vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh, hơi thở ấm áp của cô lan khắp xương cổ tay anh. Lâm Trọng cúi đầu từ trên nhìn xuống, cô gái với mái tóc đen vùi đầu vào giữa hai chân anh, quanh miệng phát ra âm thanh nhớp nháp khó hiểu.

Trong ánh sáng mờ ảo, hai đôi chân thon dài duyên dáng tùy ý để trên sô pha, uốn thành một vòng cung tuyệt đẹp. Anh nhắm mắt lại, ngón tay co lại nhưng Lâm Nại không chịu buông ra, vừa đặt nhầm chỗ, đầu ngón tay anh đột nhiên trượt vào môi cô.

Khoang miệng ướt nóng đột nhiên có vật lạ tiến vào, Lâm Nại kinh ngạc một lúc lâu, đột nhiên nhanh trí nghĩ đến cái hôn kia, đầu óc hỗn loạn, nhấc đầu lưỡi lên, cuộn tròn quấn đầu ngón tay anh, ngây ngô quấy loạn. Như liếʍ láp một thành sô cô la thơm ngon, lúc ngậm lúc mυ"ŧ, cho đến khi nó hòa tan trong khoang miệng ấm áp.

Lâm Nại không thỏa mãn ở việc nắm tay, cô ôm eo anh, vén lên vạt áo, mới lạ mà vuốt ve vòng eo săn chắc của anh trai, di chuyển không hề có tiết tấu. Thân thể Lâm Trọng căng thẳng, hắn bỗng dưng trợn mắt, rút tay nàng ra, đem nửa thân trên nàng xách lên.

Khóe miệng Lâm Nại hiện lên một dòng nước trong suốt, khát cầu mà nhìn hắn.

“Anh, anh không thích sao?”

Lâm Trọng quay lưng về phía ánh trăng, cô không nhìn rõ biểu tình trên mặt anh trai mình, cô không muốn hành vi lấy lòng của mình làm anh tức giận, cô hỏi với vẻ sợ hãi.

Lâm Trọng chậm rãi đứng lên, lấy giấy lau vết ướt trên ngón tay.

“Em hỏi sai người rồi.”

Cô hẳn là hỏi người yêu mình, chồng mình, chứ không phải hỏi anh trai ruột cùng một mẹ đẻ ra. Lâm Nại khép chân lại ngồi quỳ. “Anh ơi, em…”

“Lâm Nại,” Lâm Trọng đánh gãy nàng lời nói, “Về sau cách anh xa một chút.”