Chương 14

Bệnh tình của Lâm Nại rất nặng, ho liên tục suốt cuối tuần. Mắt thấy kỳ thi đại học sắp đến gần, cô bị mẹ Lâm giao cho anh trai đưa đi bệnh viện truyền hai chai nước biển, cuối cùng kịp thời kiểm soát bệnh tình trước khi kỳ thi diễn ra. Đối với kỳ thi đại học, tâm thái của cô khá tốt, dù sao cô cũng không có áp lực ghi tên mình lên bảng vàng. Khi cô ra khỏi phòng thi, Lâm Trọng đã đợi cô ở trước cổng trường.

Hôm nay bố Lâm, mẹ Lâm đã đặt cho hai người một phòng bao nhỏ trong khách sạn, xem như dấu chấm kết thúc hoàn hảo cho quảng thời gian trung học của hai vị tiểu tổ tông. Bên ngoải mưa nhỏ rả rích, Lâm Nại không có ô, chen vào bên cạnh anh trai, tâm ngứa nhéo vạt áo của hắn. Chiếc ô trên đỉnh đầu nghiêng hơn một nửa về phía cô, Lâm Nại duỗi tay nắm lấy cán dù, đẩy về phía anh.

Có lẽ vì hôm nay thi đại học, xe trên đường lui tới nhiều, hơn nữa trời lại mưa, nhất thời đường bị tắc nghẽn. Hai người xuống xe ở ngã tư đường, phải đi bộ thêm 100 mét nữa mới đến nơi.

Vừa lúc đèn đỏ, hai người đừng cùng một chỗ. Lâm Nại đứng vững một chân, chân còn lại mũi chân chạm chạm vào vũng nước nhỏ, bàn tay thuận thế nắm lấy cánh tay của Lâm Trọng. Lúc còn học mẫu giáo, cô bé thích nghịch nước. Mỗi khi trời mưa, liền sẽ thay ủng đi mưa dẫm loạn trong nước. Người lớn trong nhà đường nhiên không có thời gian đem cô xuống dưới lâu, cô đành phải cầu xin anh trai. Mỗi lần đều kéo Lâm Trọng lạnh lùng đứng ở giữa vũng nước, còn mình giơ chân dẫm xung quanh hắn. Cuối cùng cả hai thường trở về với quần áo ướt đẫm khiến mẹ Lâm giáo huấn một trận.

Lúc này, lạc thú đạp nước của nàng đã thu liễm rất nhiều, chỉ còn để tự tiêu khiển. Dù sao thì cô cũng không dám đem Lâm Trọng kéo vào vũng nước rồi dẫm nước lên người hắn.

Đen xanh vừa chuyển, cô chơi hăng say đến mức không chú ý, nghĩ rằng có anh trai ở đây nên không cần nhọc lòng. Lâm Trọng cầm ô, vẫn chưa mở miệng nhắc nhở. Mười mấy giây sau, đèn giao thông lại chuyển sang màu đỏ.

Xe cộ và dòng người lui tới hòa vào nhau, tàn ảnh lướt qua tầm mắt không kịp nắm giữ. Lâm Nại giấu mình dưới chiếc ô nhỏ, tận hưởng thế giới độc lập chỉ riêng mình và anh trai.

Lâm Trọng mặc áo ngắn tay, khi cô nắm chặt lấy có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh rắn chắc của cánh tay dưới lòng bàn tay mình.

“Đi thôi.” Lâm Trọng nói.

“Ừm.”

Sảnh khách sạn có chút náo nhiệt, hình như là đang có hoạt động gì đó, nam tử mặc lễ phục đang bận rộn. Hai người tránh khỏi đám đông, Lâm Trọng gọi điện cho mẹ Lâm, trong lúc trò chuyện, Lâm Nại lấy khăn giấy đặt lên gáy anh, Lâm Trọng giật mình kéo tay cô xuống.

Một lúc sau, trong thang máy có một nhóm người đi ra, Lâm Nại nhìn thấy cha mình, đang định gọi thì ai đó kêu: “Con gái ngoan!” Nghe được âm thanh quen thuộc, Lâm Nại xoay người.

“Mẹ!”

Mẹ Lâm từ trong thang máy bước ra ôm lấy cô: “Bố con đang bận việc, đừng đi qua đó làm phiền.”

Lúc này cô mới phát hiện hình như bố Lâm đan đi theo sau một nhóm người, nam nhân đi đầu mặc áo khoác tối màu, chỉ thấy sườn mặt của hắn đang nói chuyện với người khác. Bố Lâm đứng ở cuối hàng, gần như không thể nói chuyện với người đó.

“Anh ơi.” Lâm Nại không có hứng thú với công việc của bố mẹ cô mà quay đầu nói với Lâm Trọng: “Anh có thấy người đàn ông đó giống con lai không?”

Cô chỉ chỉ nam nhân đi đầu, cho dù nơi này có người có vóc dáng cao hơn hắn, diện mạo tuấn dật hơn hắn, nhưng uy áp của kẻ bề trên toát ra từ người hắn làm ai ai cũng cảm thấy chính mình thấp hơn hắn một chút.

Lâm Trọng đảo qua liếc mắt một cái rồi lạnh lùng nhìn cô. Lâm Nại nhỏ giọng nói: “Con lai cũng không đẹp bằng anh mình.”

Nam nhân đi đầu dường như cảm giác được nơi này có tiểu gia hỏa đang nghị luận về hắn, ánh mắt dán chặt vào đó. Lâm Nại cứng người quay đầu đi nhỏ giọng gọi anh trai. Anh cau mày, hơi xoay người, ngăn cách ánh mắt đánh giá của nam nhân kia.

Bố Lâm từ trận doanh xã giao trở về, mang theo hai tiểu bảo bối tới ghế, cùng mẹ Lâm nói chuyện vừa rồi.

“Không ngờ rằng thư ký Lục chỉ mới ngồi vài phút đã rời đi, xem ra lần này có vẻ kỳ quái.”

Mẹ Lâm nhìn Lâm Nại đang một lòng một dạ thì thầm với anh trai thì nói tiếp: “Phương án cảu tỉnh không dễ dàng quyết định như vậy, chúng ta miếu nhỏ, cho dù hôm nay có ngồi ăn bữa cơm cũng không tới lượt chúng ta.”

“Nói cũng đúng.” Bố Lâm cũng rõ ràng. “Xem ra anh còn phải trở vệ tạo quan hệ với thành phố.”

“Lại nói, thư ký Lục này mới hơn ba mươi tuổi liền ngồi tới vị trí này, bối cảnh trong nhà chắc hẳn cũng không nhỏ?” Mẹ Lâm đối với những bát quái này rất có hứng thú.

Bố Lâm vắt hết óc suy nghĩ với nhớ ra được một điều nói cho bà: “Nghe nói là có quân đội chống lưng, hai năm trước vừa mới kết hôn, cái khác thì không rõ, rất thần bí.”

“Ai da.” Mẹ Lâm buồn bã. “Tuổi còn trẻ đã nắm giữ quyền lực to lớn, không biết có bao nhiêu cô gái nhỏ sẽ vồ lấy hắn. Lại còn nói, dáng vẻ cũng đẹp trai nữa.”

“Được rồi được rồi,” Lâm phụ không muốn nói nhiều nữa, “Chúng ta còn phải dựa vào vị thần tài đó kiếm miếng cơm, bà đừng nói lung tung.”

“Tôi biết.”

Mẹ Lâm trừng ông một cái, lại nhìn về phía Lâm Nại chen lấn đến bên cạnh anh trai nói một tiếng: “Con bao lớn rồi, ngồi thẳng lên!” Lâm Nại mím môi, hậm hực dịch ghế lùi ra.

Bữa tiệc sau khi thi đại học không ngừng ở bữa ăn hôm nay. Lâm Nại không có quan hệ thân thiết với các bạn cùng lớp nhưng vẫn chơi với vài người. Bữa ăn kết thúc, lớp trưởng đỏ mặt ấp úng với cô nửa ngày, do dự hồi lâu vẫn không thốt ra lời nào khiến mọi người xung quanh bắt đầu sôi nổi ồn ào. Sau sự việc này, Lâm Nại càng không dám tham gia các buổi tụ tập nữa.

Thế nhưng, có người mời, cô nhất định phải đi.

Thẩm Phỉ là ủy viên trong lớp trọng điểm, làm việc trước nay luôn có tiếng nói. Lâm Nại và anh trai một trước một sau đến, cô nhìn thần sắc Lâm Trọng hình như có chút không vui, vẫn may là không đuổi cô đi.

Trong phòng KTV, ngoài anh trai và chị em Thẩm Phỉ, những người khác cô đều không quen biết. Lâm Nại nép vào một góc sô pha, nhìn những học bá của các lớp trọng điểm ở đây buông thả hết mình. Có người đề nghị chơi trò chơi, những đầu óc mọi người vẫn bị quy định trong khuôn viên nhà trường ràng buộc, cho nên chơi không được lớn. Sau có người nói, không bằng chơi nói thật, ai không muốn nói sẽ bị phạt rượu.

Một chai rượu rỗng được đặt giữa bàn, xoay tròn cái chai, miệng và đáy chai dừng lại tại ai thì người đó là người hỏi và người trả lời. Lúc đầu chơi trò chơi quay trúng một số nam sinh, ban đầu không dám hỏi sâu. Mãi đến ván thứ tư, miệng chai quay về phía Thẩm Phỉ.

Người đặt câu hỏi là ủy viên ban thể dục, anh ta ác ý hỏi: “Lần đầu tiên cậu hôn môi với Lâm Trọng là ai chủ động?”

Mặt Thẩm Phỉ nháy mắt đỏ bừng, cười nói: “Mấy người thế nhưng chờ tới lượt tớ chơi xấu.”

Tay Lâm Nại đặt ở đầu gối không tự giác nắm thật chặt.

“Mau nói mau nói.”

Thẩm Phỉ hào phóng nói: “Là tớ.”

“Ồ.” Mọi người hô to một trận.

Lâm Nại rũ mắt xuống, đột nhiên cảm thấy mình không nên tới.

“Này,” có người kinh hô, “Em gái Lâm Trọng.”

Nàng bỗng dưng ngước mắt lên, miệng chai chỉ thẳng vào cô. Đáy chai là một nam sinh mũm mĩm, hắn không hề có ý buông tha cho em gái học thần, lập tức hỏi: “Ngươi cậu thích, có ở đây không?”

“Trời ơi.” Có người vỗ vỗ người hỏi. “Được đó!”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, Lâm Nại có chút không biết phải làm sao, hai chân rụt lại. Cô hoảng sợ mà nhìn anh mình, Lâm Trọng cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

“Không nói sẽ bị phạt rượu nhé!”

Lâm Nại thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Hắn có ở đây.”

Thẩm Mạch ở góc đối diện nàng tức khắc thẳng lưng.

Càng chơi về sau, mọi người dường như càng chơi lớn hơn. Một lần nữa, miệng chai lắc lư vài cái rồi dừng lại trước Thẩm Phỉ.

“Tớ biết nên hỏi cái gì.” Có người xung phong nói nhỏ vào tai người hỏi, hai người nói xong nhìn nhau cười, hỏi Thẩm Phỉ: “Lần đầu tiên của hai người bọn cậu là khi nào?”

Lần đầu tiên, đương nhiên sẽ không lại ám chỉ việc hôn môi, cụ thể là gì thì không cần nói cũng biết. Thẩm Phỉ tựa hồ có chút chịu không nổi vấn đề nóng bỏng này, xin tha cười nói: “Mấy người hôm nay là cô ý báo thù ư, sao toàn nhằm vào tớ vậy?”

Cô liếc mặt nhìn Lâm Trọng, mặt đang không biến sắc: “Tớ dị ứng với cồn, có thể dùng đồ uống khác thay thế chứ?”

“Đương nhiên không được,” Người nọ phản đối, “Bằng không, kêu Lâm Trọng uống thay cậu.”

Lâm Nại phản xạ đứng dậy nói: “Không được.”

Mọi người nhìn về phía nàng, khiến nàng lập tức dịu giọng: “Việc này, tớ uống thay Thẩm Phỉ.”

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô đi tới cầm lấy chén rượu, còn chưa chạm vào Lâm Trọng đã duỗi tay cầm lấy, một ngụm uống sạch.

Lâm Nại trừng mắt, hắn vì Thẩm Phỉ, thế nhưng uống rượu.

Lâm Trọng có thể chất đặc biệt chỉ có thể uống một ly. Hồi lớp 10 hai cha con họ Lâm ở quán rượu thử qua, uống xong hắn ngủ cả ngày hôm sau, từ đó không bao giờ động đến rượu nữa. Từ đó Lâm Nại cũng không muốn uống rượu, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, có một ngày, người luôn nguyên tắc như hắn lại vì một cô gái khác mà uống rượu.

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn khiến Lâm Nại cảm thấy rối loạn. Lâm Trọng xoa xoa lông mày, Thẩm Phỉ nhẹ nhàng hỏi hắn vài câu, hắn lắc đầu, đứng dậy nói đi toilet. Lâm Nại chỉ dùng một giây tự hỏi rồi lập tức đi theo ra ngoài.

Cô vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lâm Trọng bước chân loạng choạng, tay tùy tiện đẩy cửa một gian phòng không người đi vào. Lâm Nại trong lòng quýnh lên, sau đó giơ tay cũng bước vào.

Bên trong không bật đèn, chỉ có ánh sáng chiếu qua cửa kính, Lâm Trọng đang nằm trên ghế sô pha, một tay đặt lên trán. Lâm Nại biết anh nhất định không thoải mái nên nhẹ nhàng đi tới trước mặt anh. Chỉ là còn chưa kịp nói gì, cánh tay cô đột nhiên căng thẳng, lập tức té ngã, cả người tức thì bị Lâm Trọng kéo vào trong l*иg ngực. Không đợi cô nói chuyện, Lâm Trọng cường thế chế trụ gáy cô, một tay ôm lấy eo cô áp sát vào người mình. Môi Lâm Nại chợt lạnh lẽo, đôi môi mềm mại ẩm ướt của Lâm Trọng bao phủ lấy cô, đầu óc cô nháy mắt trống rỗng.