Chương 13

Sáng sớm thứ hai, Lâm Nại mang đôi mắt buồn ngủ ra ngoài ăn sáng thì phát hiện anh trai đã đi học rồi. Nàng bĩu môi, qua loa cầm lấy chiếc bánh bao rồi đi.

Vào lớp, Trần Tiêu thấy cô nằm trên bàn, uể oải, không có sức sống, nửa ngày cũng không thấy cười, thuận miệng nói: “Trông cậu thế này, người không biết còn cho rằng cậu thất tình nữa.”

“Thất tình?” Lâm Nại ngẩng mặt khỏi cánh tay.

“Lần trước chị họ tớ thất tình cũng giống như cậu vậy, hai mắt đờ đẫn, làm gì cũng không có sức lực, không có việc gì còn muốn khóc.”

“Tớ không khóc.” Lâm Nại phản bác.

“Nhìn vẻ mặt của cậu đi.” Trần Tiêu đưa cho cô một chiếc gương tròn nhỏ. “So với khóc còn xấu hơn.”

Lâm Nại giơ gương lên nhìn, khôn mặt quả thật tiều tụy, trên môi còn có chút khô khốc, dáng vẻ như sắp khóc cưỡi hạc về tây. Trần Tiêu chặc lưỡi: “Cậu thật sự không thích ai phải không? Chúng ta là bạn tốt nhất, cậu đừng có giấu tớ đấy.”

Lâm Nại nhìn vào gương, tò mò hỏi cô: “Sao biết được mình có thích ai không?”

“Cái này?” Trần Tiêu sờ sờ cằm, làm như nghiêm túc cân nhắc một hồi mới nói: “Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết ngôn tình của tớ, đại khái chính là, có thứ gì ngon, chuyện gì vui, đều muốn chia sẻ với người đó đầu tiên. Thời điểm không có việc gì liền nhớ đến hắn, không hiểu sao liền sẽ cười rộ lên. Chỉ cần hắn xuất hiện, đôi mắt liền dõi theo hắn.”

Lâm Nại lóe thần, chần chờ hỏi: “Đấy là thích?”

“70-80% đi,” Trần Tiêu cũng là một người cùi bắp trong chuyện tình yêu, giờ nàng cũn chỉ có lý luận suông, rất muốn kết hợp đạo lý với thực tiễn nhưng ngặt nỗi lòng có sư mà không đủ lực.

“Tuy nhiên.” Nàng dừng một chút rồi nói: “Tớ nghe nói, nếu lúc hắn hôn cậu, đại não cậu sẽ trống rỗng, toàn thân mềm nhũn, vậy tuyệt đối chính là thích.”

Lâm Nại trong lòng rung động theo nửa đoạn trước Trần Tiêu nói, trong đầu nàng xác thật hiện ra rõ ràng một bóng người. Nhưng không nên là người này, mặc dù cô vẫn chưa bước vào xã hội phức tạp của người lớn, những TV và sách mà cô xem từ nhỏ đã dạy rõ ràng rằng ai cũng có thể, chỉ có hắn là không được.

Cô cảm thấy trong lòng có một lỗ hổng lớn, gió to gào thét. Tại sao lại là anh, anh trai ruột của cô?

“Lâm Nại?” Trần Tiêu đẩy đẩy nàng.

“A?” Lâm Nại đột nhiên toát mồ hôi lạnh đầy người, theo phản xạ mà đứng lên. Ánh mắt cả lớp đồng loạt chuyển tới, Trần Tiêu hoảng hốt, vội vàng túm nàng ngồi xuống.

“Cậu làm gì vậy?”

Lâm Nại hốt hoảng lắc đầu, ngơ ngác phát ngốc.

Nghi ngờ đáng sợ này làm cô bất an cả ngày, giáo viên gọi tên cô hai lần trong lớp nhắc nhở cô chú ý nghe giảng. Lâm Nại lập tức đỏ mặt, giống như bị chiên lăn qua lộn lại trong chảo vậy.

Rột cuộc tan học, cô chạy vội về nhà như chạy trốn, về đến nhà lại vùi mình trong chăn không nói một lời. Cơ thể nhất thời vừa lạnh vừa nóng, như thể không biết đối mặt với thực tế đáng sợ này như thế nào.

Mẹ Lâm nấu cơm xong, gọi nàng ra ăn cơm. lâm Nại lắp bắp ra ngoài thì ánh mặt chạm phải anh trai vừa mới ra khỏi phòng, rụt cổ lại, vội vàng quay mặt đi.

“Sao con kén ăn thế?” Mẹ Lâm gật đầu với miếng thịt bò trong bát của mình. “Đây không phải món con thích nhất sao?”

“Vâng.” Lâm Nại cúi đầu ngắm anh trai, lúng túng ăn hết miếng thịt bò trong bát.

Ăn cơm xong là đến thời gian phụ đạo hằng ngày. Cô trong lòng mang ý xấu, suốt quá trình gần như không dám nhìn thẳng anh trai. Thời khắc làm bài tập về nhà, cô cố tình quay lưng về phía hắn.

Có lẽ là do ban ngày đột nhiên đổ mồ hôi lạnh và đón gió, vì quần áo đã sớm bị ướt rồi hong khô ba bốn lần. Sau khi bình tĩnh lại, đầu óc cô choáng váng đến mức cầm không nổi bút chứ đừng nói đến việc giải quyết vấn đề một cách mạch lạc.

“Hết giờ rồi, mang bài thi ra đây.” Lâm Trọng tắt đồng hồ đếm ngược trên điện thoại.

Lâm Nại do dự đưa bài kiểm tra còn dang dở cho hắn, ánh mắt cụp xuống dừng ở lòng bàn tay hắn. Xương ngón tay của anh trai hơi trồi lên, cực kỳ thon dài, thậm chí Lâm Nại có thể tưởng tượng ra đường cong khi năm ngón tay hắn luồn vào tóc cô.

Cô lặng lẽ đưa tay ra, chậm rãi di chuyển những ngón tay trên bàn về phía sự cám dỗ chết người trước mặt. Bảy centimet, năm centimet, ba centimet, một centimet, Lâm Nại thở dốc, giả vờ như không có ý định dùng đầu ngón tay thành công chạm đến ngón tay cái hắn.

Anh trai giống như không phát hiện, cô ức chế nội tâm hưng phấn trong lòng, lại một lần nữa lớn mật nhìn thẳng bờ môi của hắn.

Nhất định rất mềm, cô nghĩ, vậy cô có thể hôn nó một chút được không?

Chắc mình bị bệnh rồi, cô lại nghĩ, bằng không sao lại có ý tưởng long trời lở đất như vậy?

“Em.” Lâm Trọng ngừng chấm bài thi, bống nhiên quay đầu. Trước mặt hắn, một khuôn mặt ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào hắn, gần trong gang tấc, đồng tử Lâm Nại là hình ảnh phóng đại của hắn.

“Anh.” Hai má Lâm Nại đỏ bừng, ánh mắt mê ly, thân trên nghiêng về phía anh.

“Ừm.” Lâm Nại sắc mặt căng thẳng, ngũ quan biến dạng, một bàn tay to ấn lên đầu cô, dùng một lực nhẹ đẩy cô về phía sau.

“Nóng quá à?” Lâm Trọng cau mày, cảm nhận làn da nóng hổi của cô gái dưới lòng bàn tay, sau đó đưa tay lên trên trán cô. “Em sốt rồi.”

Hắn khẳng định nói.

Lâm Nại không hề biết rằng chính mình sẽ bị tự mình dọa đến phát sốt, đầu óc choáng váng, chỉ có khát vọng ham muốn đến kỳ lạ được đến gần anh hơn, tốt nhất, tốt nhất, có thể nghiệm chứng điều gì đó. Cô lẩm bẩm, quay đầu đi, hất tay anh ra, bĩu môi rồi lao vào trong ngực hắn. Hai tay ôm chặt eo hắn, dịu mặt vào vai anh, thỉnh thoảng lẩm bẩm.

“Anh.” Lâm Nại cọ chóp mũi vào gáy hắn, chỉ cần ôm anh trai mình, lòng cô như có ngàn đóa hoa nhỏ rở rộ, còn cần chứng cớ gì khác sao? Cô thần chí không rõ tự mình đưa ra kết luận, không cần. Cô, Lâm Nại, chính là thích Lâm Trọng, anh trai ruột của cô.

Thân thể bỗng dưng bị hai tay vòng lấy chợt căng thẳng, cho đến khi người đang ôm anh dường như càng kiêu ngạo, muốn làm chút gì đó. Trong ánh mắt anh hiện lên một bóng đen vô hình, một lúc sau, ánh cúi xuống, nâng đầu gối cô lên, đem người bế ngang lên, đặt nhẹ ở trên giường.

“Anh.” Lâm Nại nói mê nhắc mãi, xoay người chìm vào giấc ngủ sâu.