Chương 12

Giữa đường ba lô của Lâm Nại được giảm bớt tải trọng, khi vác lên giống như một túi rỗng. Hai anh em gặp chị em nhà Thẩm Phỉ ở lối ra khu nghỉ ngơi. Thẩm Mạch hất cằm về phía cô, ra hiệu đánh cược trên đỉnh núi. Lâm Nại trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Lúc này lên núi, Lâm Nại vì tượng đá nhỏ hình người mà tràn đầy sức lực, dùng sức tiến về phía trước, cố ý đi trước qua người anh trai và Thẩm Phỉ, bỏ xa bọn họ ở phía sau.

Thẩm Phỉ chụp mấy tấm phong cảnh núi non, quay đầu hướng về Thẩm Mạch và Lâm Nại biến mất: “Em trai em từ trước đến giờ chưa từng chơi chung với con gái bao giờ, không nghĩ tới lại có thể thân thiết với em gái anh như vậy.”

Động tác nhỏ của họ, cô và Lâm Trọng đều thấy rõ, cô đương nhiên rất vui vì có cơ hội được ở chung một chỗ với anh. Nghĩ đến liền chủ động nắm lấy tay Lâm Trọng: “Bây giờ, thời gian của anh thuộc về em!”

Lâm Trọng cuộn lòng bàn tay, để mặc cho nàng nắm.

Mà bên này Lâm Nại thì ngược lại, hùng dũng oai vệ vọt tới đỉnh núi, thật vất vả xếp hàng đến lượt, vươn cổ hít thở không khí ở độ cao khiến con người khám phá, hai đầu gối mệt thiếu chút nữa quỳ xuống.

“Có phải không dám nữa hay không?” Thẩm Mạch trêu chọc cô.

“Cậu nói lời phải giữ lấy lời.”

“Đương nhiên.” Thẩm Mạch nhướng mắt, cẩn thận lắng nghe tiếng kêu của cô gái vừa nhảy trước mặt anh. Sau đó nhìn Lâm Nại, như thể cô sẽ làm bất cứ điều gì để có được một bức tượng đá.

Nhân viên công tác cột chắc lại đồ bảo hộ cho cô và giải thích những điều cần chú ý. Lâm Nại thầm hít sâu một hơi, quay sang Thẩm Mạch để xác nhận: “Cậu phải giữ lời.”

“Tôi chưa bao giờ gạt người.”

Hắn nói xong, Lâm Nại ngậm miệng lại, phía sau tác dụng lực, cơ thể giống như một con diều bị đứt dây rơi nhanh xuống. Thẩm Mạch trong lòng lộp độp nhảy dựng, tầm mắt theo dõi thân thể nhỏ bé đang nhanh chóng trượt vuông góc xuống, lao nhanh.

“Trời ạ.” Hắn tự lẩm bẩm: “Nhìn nhát gan vậy mà chân nhân bất lộ tướng a!”

Thân thể bên dưới bị sợi dây thừng treo lắc lư vài vòng, rất nhanh liền bị kéo lên. Nhảy bungee ở đây giống như trải nghiệm Trư Bát Giới nuốt hết quả nhân sâm, còn chưa kịp nếm thử mùi vị đã kết thúc. Lúc Lâm Nại lần nữa đáp đất, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt sợi dây thừng trước ngực không bỏ.

Trong nháy mắt vừa rồi, nàng thực sự cho rằng mình sắp chết, nỗi sợ hãi chưa từng có ập đến đánh trúng trái tim, suýt chút nữa phá tan khỏi cổ họng, lớn tiếng hét ra. May mắn thay, cô hít một hơi dài, trong tiềm thức vẫn có thể nhớ rõ đây là vì anh trai mà chiến đấu.

“Không tệ.” Thẩm Mạch lấy một loại thái độ hoàn toàn mới quan sát kỹ nàng, trong lòng sợ hãi như vậy vẫn có thể nhịn được không hét lên, không có mấy người có thể nhịn được. “Cậu thắng.”

Nếu, thực sự có người thích hắn như vậy, thật ra rất không tồi. Hắn nghĩ.

Lâm Nại hô hấp chậm lại, mở tay ra: “Vậy đưa tượng đá cho tôi.”

Thẩm Mạch nhún vai, móc hộp giấy ra đưa cho nàng: “Đây, đã đánh cược thì phải chịu thua, còn có, “ Hắn nuốt nước miếng. “Nếu như cậu thích tôi.”

“Cái gì?” Lâm Nại kiểm tra hộp tượng đá, căn bản không chú ý hắn nói cái gì. Thấy vậy, lời Thẩm Mạch nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

“Cảm ơn cậu,” nàng giơ hộp giấy lắc lắc, “Tớ đi trước đây.”

“Ài, cậu.” Thẩm Mạch gãi gãi sau đầu, cất bước theo sau.

Tốc độ Lâm Nại chạy về còn nhanh hơn lúc lên núi, nhìn xung quanh, mơ hồ thấy bóng dáng anh trai mình, trong lòng vui mừng nhảy nhót đến đình hóng gió bên đường gọi hắn.

“Anh ơi.” Cô đột ngột im miệng.

Trước muôn ngàn bụi hoa sặc sỡ, cặp tình nhân đang ôm hôn giống như đặt mình trong ảo cảnh, không ai có thể quấy rầy họ. Cảnh tượng này khiến mắt cô đau đớn, dường như có người dùng rìu lướn chém nát trái tim mềm yếu của cô, đau đến mức không thở được.

“Bị dọa rồi?” Bên tai có người hỏi, Thẩm Mạch xuất quỷ nhập thân, kéo nàng lùi ra xa. “Nhìn trộm là rất xấu hổ biết chưa?”

Lâm Nại buông tay, hộp giấy rơi trên mặt đất.

“Cậu.” Thẩm Mạch không khỏi tức giận, đang êm đẹp người này tự dựng choáng váng, hắn cười lạnh, giúp nhặt hộp giấy lên nhét vào tay nàng: “Đồ mình thắng được lại không biết quý trọng?”

Lâm Nại cúi thấp đầu, nắm hộp giấy: “Thẩm Mạch, tôi có thể hỏi cậu một việc không?”

Hình ảnh vừa rồi, có Lâm Trọng, cũng có chị của Thẩm Mạch. Thẩm Mạch có thể khó chịu giống mình không

Vừa rồi hình ảnh, có Lâm Trọng, cũng có Thẩm Mạch tỷ tỷ. Thẩm Mạch có cảm thấy khó chịu giống mình không? Nàng nghĩ.

“Cậu, khó chịu sao?”

Thẩm Mạch cau mày, “Sao tôi lại khó chịu?”

“Nhìn thấy bọn họ,” nàng không muốn nói ra từ ngữ ái muội nào, hàm hồ nói, “Như vậy, cậu không thấy khó chịu sao?”

Tuy là Thẩm Mạch hiểu biết, nhưng đầu óc cũng phải xoay một chút mới hiểu được ý của nàng: “Sao tôi lại phải thấy khó chịu về chuyện này? Chị ta hôn môi với bạn trai, liên quan gì đến tôi.”

Thẩm Phỉ đã là người trưởng thành, cũng thích bày ra dáng vẻ người lớn dạy dỗ hắn. Thẩm Mạch cũng sẽ không dùng thời gian rảnh rỗi đi can thiệp vào chuyện riêng tư của Thẩm Phỉ.

“Như vậy a.” Lâm Nại lẳng lặng gật đầu.

Thẩm Mạch chỉ vào hộp giấy, “Đây là đồ của tôi mà ra, cậu nhất định phải bảo quản tốt.”

Lâm Nại áp chế cảm xúc không rõ nổi lên trong lòng. “Tôi biết rồi.”

“Lâm Nại, Thẩm Mạch!” Bên trái truyền đến tiếng Thẩm Phỉ gọi, hai người đồng thời nhìn qua thấy Lâm Trọng và Thẩm Phỉ đang ở ngay chỗ rẽ, cách bọn họ chưa tới mười mét, cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu. Hai người nắm tay, mười ngón đan vào nhau.

Cô muốn lập tức đem bức tượng đá nhỏ cho anh trai nhưng đột nhiên Lâm Nại lùi bước.

Tầm mắt Thẩm Phỉ đảo qua, nhỏ giọng nói với Lâm Trọng: “Em lớn ngần này, chưa từng thấy Thẩm Mạch tặng quà cho con gái.”

Lâm Trọng buông tay ra, vuốt nhẹ lá rơi trên tóc cô, tự nhiên đút tay vào trong túi. Hắn xoay người, liếc nhìn lạnh lùng về phía hai người trong đình, ánh mắt chuyển qua ba lô đang đóng chặt của Lâm Nại.

Trải quả nhạc đệm nhỏ như vậy, tâm tình nhảy nhót của Lâm Nại tụt xuống tận đáy, trừ khi cần thiết sẽ không mở miệng. Vì không để làm mọi người mất hứng, cô buộc mình phải luông mỉm cười, mỉm cười, mỉm cười. Lúc xuống núi, chỉ có Thẩm Phỉ thường xuyên chào hỏi đoàn người.

Trên đường về, Lâm Trọng bảo tài xế dừng xe ở chỗ trung tâm thương mại, kéo theo Lâm Nại đang héo hon xuống xe. Thẩm Phỉ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn. “Vẫn là để em đưa mọi người về nhà đi, không phiền phức đâu.”

“Không cần,” Lâm Trọng nói, “Anh mua chút đồ cho em gái.”

Lâm Nại ngẩng đầu, mua cho cô?

“Vậy được rồi, hẹn gặp lại.”

Đợi bóng xe đi ngang qua, Lâm Nại gấp không nhịn được hỏi: “Anh, anh mua gì cho em vậy?”

“Di động.”

Di động của nàng vẫn luôn là Lâm Trọng chọn, lần này cũng không ngoại lệ. Sĩ khí của Lâm Nại đột ngột dâng cao như được hồi sinh vậy. Nhìn quanh cửa hàng điện thoại, Lâm Trọng nói ngắn gọn câu đi ra ngoài rồi liền biến mất mười lắm phút. Sau khi trở về, lập tức tốc chiến tốc thắng, chọn di động thanh toán rồi rời đi.

Hai người ở bên ngoài trung tâm thương ngoại bắt xe taxi rời đi. Lâm Nại hào hứng chơi đùa với chiếc điện thoại mới của mình, mini game bên trong vui hơn nhiều so với cái trước. Mãi đến khi xuống xe, cô mới để mặc anh trai nắm tay mình. Vừa đến cửa chung cư, cô đột nhiên dừng lại nói: “Anh ơi, em để quên ba lô ở trên xe.”

Trong túi có một bức tượng đá mà cô muốn tặng cho anh trai, cô lập tức nóng nảy: “Anh ơi, anh còn nhớ biển số xe không?”

Từ trước đến nay anh trai có bản lĩnh gặp qua sẽ không quên, là cứu tinh cho đầu óc hồ đồ của cô, anh nhất định sẽ có ấn tượng với bảng số xe.

“Không nhớ rõ.” Lâm Trọng buông tay cô ra, thúc giục cô: “Còn chưa đi?”

Lâm Nại lúng túng di chuyển: “Nhưng.”

Lâm Trọng không trả lời, đi thẳng vào thang máy.

Rạng sáng hơn 1 giờ, bố Lâm say rượu loạng choạng được mẹ Lâm đở về. Mở cửa thì thấy con trai đi từ WC ra với sắc mặt tái nhợt, tay còn ôm bụng. Mẹ Lâm đặt bố Lâm xuống ghế sô pha, quan tâm hỏi Lâm Trọng: “Chỗ nào không thoải mái?”

Lâm Trọng lấy từ hộp thuốc ra mấy viên con nhộng viêm ruột nuốt xuống, thấp giọng nói: “Không có gì, có chút viêm thôi.”

“Mấy ngày nay ăn phải cái gì rồi.” Bố Lâm trên sô pha bỗng nhiên nghiêng người, đánh gãy dòng suy nghĩ của mẹ Lâm. Bà giơ tay về phía Lâm Trọng: “Mau đỡ bố con lên giường đi.”