Chương 11

Người lái xe chính là tài xế nhà Thẩm Phỉ, kỹ thuật lái xe rất thành thạo, một đường êm ái không có chút bất ổn nào, khả năng kiểm soát đèn giao thông và lộ trình có thể so với khả năng đi chợ mặc cả của mẹ Lâm. Người thường lái phải mất bốn mươi đến năm mươi phút mới đến nơi, hắn lại chỉ cần nửa tiếng đã đến.

Xe từ từ dừng lại, bốn người lần lượt xuống xe. Lâm Nại đem theo ba lô, động tác có chút nặng nề. Thẩm Phỉ đau lòng, oán trách Lâm Trọng: “Lâm Trọng, anh cũng không giúp em gái anh.”

Lâm Nại lập tức cướp lời: “Không sao, tự em xách được.”

Thẩm Phỉ chưa bao giờ phải tự làm công việc chân tay như vậy, nghĩ Lâm Nại trông mềm như bông, dùng chút lực sợ cũng có thể bẻ gãy cánh tay nhỏ nhắn của nàng, làm sao còn sức xách túi lên núi. Nhìn thấy Lâm Trọng sơ mi quạnh quẽ, không nói gì, giơ tay ngăn cản Thẩm Mạch. Lâm Nại liếc nhìn dáng vẻ anh trai lạnh lùng nhìn cô, giống như đang chuẩn bị giễu cợt cô không biết tự lượng sức mình. Nàng ưỡn ngực, tỏ vẻ chính mình có thể tự làm được.

Lời còn chưa dứt, bên tai truyền đến tiếng cười nhạo, Lâm Nại nhạy bén quét mắt sang, thấy Thẩm Mạch dáng vẻ như toàn thế giới đều thiếu nợ hắn 10 tỷ, đang đi về phía cô với vẻ khinh thường hoàn toàn không che giấu.

Lâm Nại cau mày, nhìn trái phải, hoài nghi đối phương có thể có tính khí rời giường, cũng không để trong lòng. Mà là xoay đầu, thành thật chạy chậm qua, đuổi theo Lâm Trọng, chiếc ba lô đung đưa phía sau như thể đang mang một hòn đá lớn.

Thẩm Phỉ vỗ vỗ cánh tay kiêu ngạo của em trai mình: “Đừng bắt nạt người ta nữa.”

Thẩm Mạch bĩu môi, đây không phải là muốn dùng chút thủ đoạn thu hút sự chú ý của hắn thôi sao? Trò mèo này nữ sinh trong trường đã sớm dùng qua, cô gái ngốc nghếch này vẫn còn dùng trò cũ như vậy cố gắng thu hút hắn. Chẳng có gì mới mẻ cả.

Vì không phải là ngày nghỉ dài hạn nên phần lớn người leo núi vào ngày chủ nhật đều là những bạn trẻ năng động. Tốp năm tốp ba du khách quyết tâm tiến về phía trước tràn đầy sức sống. Lâm Nại mới đầu còn có thể đuổi kịp bước chân anh trai và Thẩm Phỉ, tới giữa sườn núi thì có cảm giác cố hết sức. Bả vai bị kéo đến sinh đau, eo cũng không gượng thẳng dậy được.

Cô bám vào hòn đá thở hổn hển, bất lực nhìn bóng dáng anh trai dần biến mất giữa con đường núi quanh co. Cô dùng mu bàn tay lau những giọt mồ hôi trên trán, hít một hơi thật sâu rồi lập tức đuổi theo người phía trước.

Ở lưng chừng núi có một chỗ nghỉ ngơi, Lâm Nại nhìn thấy Lâm Trọng ở lối vào, anh đứng một mình dưới ánh mặt trời chói chang, có một bóng người nhỏ theo sau thân hình cao lớn chói mắt.

“Anh!” Lâm Nại dụi mắt, vẫy tay thật mạnh, như khởi động lại tiểu mô tơ, nhảy đến trước mặt Lâm Trọng: “Anh, anh có đói bụng không?”

Mặt cô bị phơi nắng đến đỏ bừng, quầng sáng nhỏ vụn chiếu lên mặt còn có thể thấy được lớp lông tơ mờ trên cổ và gáy. Làn da hồng hào phấn nộn khiến người ta muốn dùng hàm răng mổ và cắn. Lâm Trọng hạ tầm mắt, cầm lấy ba lô trên vai cô.

Phần lớn đồ ăn trong ba lô đều là đồ Lâm Trọng thích ăn. Lần đầu tiên Lâm Nại chuẩn bị, tất cả đều do một tay nàng làm. Cô phải mất gần như cả đêm để cắt trái cây, làm hộp cơm bento, mặc dù bề ngoài có chút khiến người không nỡ nhìn thẳng, nhưng tâm ý tuyệt đối không gì sánh bằng.

Cô không thấy anh em Thẩm Phỉ đâu liền hỏi Lâm Trọng. Hắn nhìn hộp đồ ăn “tinh xảo”, dạ dày co rút đau đớn một trận, nhướng mày nói: “Bọn họ đang ăn trên lầu.”

Lâm Nại cảm thấy tiếc nuối: “Em đã làm rất nhiều đó.”

Lâm Trọng không trả lời, cầm thìa lên nếm thử, nghiêng đầu thấy cô đang định ăn thì bỗng nhiên mở miệng: “Em không mua chút quà lưu niệm sao?”

“Hả?” Cô buông thìa đang đưa lên miệng xuống: “Quà lưu niệm gì?”

“Siêu thị tầng một có, em đi xem đi.”

Lâm Nại lấy chai nước uống một nửa: “Được.”

Cô đứng dậy, chạy vào siêu thị như một cơn lốc. Bên trong quả nhiên rực rỡ muôn màu, trong đó có một số đồ vật thực sự khác biệt với những nơi khác. Lâm Nại đến gần quầy trưng bày, nhìn chằm chằm vào bức tượng đá nhỏ phía trên kệ. Những nhân vật nhỏ được chạm khắc theo chất liệu đá mang hoa văn, hầu như không tồn tại tác phẩm thứ hai giống hệt nào.

Người đàn ông nhỏ bé này được khắc thành hình tiểu thiếu gia thời cổ đại, rất sống động. Lâm Nại không khỏi liên tưởng đến anh trai, nếu anh trai sinh ở cổ đại, nói không chừng cũng là một thế gia công tử, quần áo rực rỡ cưỡi ngựa.

Cô cắn cắn môi dưới, vươn tay. Một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh xông tới, nhanh hơn nàng lấy đi bức tượng đá nhỏ.

“Là cô à?” Thẩm Mạch kinh ngạc nhìn cô.

Lâm Nại nhìn chằm chằm tượng đá trong tay hắn, nhẹ giọng hỏi: “Có thể đưa cái này nhường cho tôi được không?”

Hắn liếc bức tượng đá giống mình 50 đến 60%, thiếu gia kiêu ngạo nhất thời vì cô gái cố chấp trước mắt cảm thấy buồn cười.

“Không phải không muốn ăn cùng nhau sao? Sao bây giờ lại dính lấy làm gì?”

Lâm Nại chớp mắt khó hiểu, không hiểu hắn nói không đầu không đuôi như vậy có ý gì.

“Muốn?” Thẩm Mạch lắc lắc tượng đá trong tay.

“Đúng vậy.”

“Có thể.” Hắn chợt nghĩ ra trò đùa. “Trên đỉnh núi có trò nhảy bungee, nếu cô dám chơi, tôi sẽ đêm tượng đá này nhường cho cô, thế nào?”

Nửa tiếng trước, hắn bị người phổ cập kiến thức khoa học, em gài Lâm lá gan nhỏ. Trò nhảy bungee ở Thạch Cảnh Sơn không phải trò trẻ con, với chút lá gan đó, sao dám đi chơi được. Thẩm Mạch nghĩ vậy, tốt nhất có thể dọa nàng chạy, đừng thích hắn nữa. Hắn phản cảm với kiểu cô gái nhu nhược, nhìn như con thỏ trắng nhỏ nhưng thực chất đầy mưu mô.

Lâm Nại nghe vậy, sắc mặt tái nhợt. Một lúc sau, cô nắm chặt lòng bàn tay, vẻ mặt kiên quyết nói với Thẩm Mạch: “Được, tôi đồng ý với anh.”

Thẩm Mạch sững lại, vẻ mặt cứng đờ. Ánh sáng vàng xuyên qua cửa kính đập vào mắt cô, chợt đốt lên ngọn lửa khiến lòng người nóng lên.

Lâm Nại ở siêu thị thương lượng điều kiện trao đổi với Thẩm Mạch, sau đó cầm rèm cửa đi đến bàn của Lâm Trọng. Còn chưa kịp nói gì thì đã ngạc nhiên khi thấy hầu hết hộp cơm tự làm mang theo đều bị anh trai ăn hơn phân nửa.

“Anh ơi, đồ em nấu ăn rất ngon ư?” Cô ngạc nhiên nhìn hộp cơm rỗng tuếch của mình, kinh ngạc hỏi.

“Không, rất khó ăn.” Lâm Trọng bình tĩnh đẩy cho cô một hộp phần ăn tiêu chuẩn của khu du lịch. “Ăn đi.”

“A?” Nàng há hốc mồm, “Vậy đồ em làm?”

“Vứt hết đi.”

Bàn tay cầm hộp cơm của Lâm Nại hiện lên gân xanh, thanh âm hạ xuống: “Ồ.”

Cũng có lý, cô tự an ủi mình. Nghĩ đến món mì mặn tối hôm đó, hộp cơm không ngon cũng là điều dễ hiểu. Cô đổ lỗi cho mình vì những nỗ lực không cần thiết, thật vô ích, cuối cùng anh trai vẫn không thoát khỏi số phận ăn cơm hộp của khu du lịch.