Lúc này, Hồi Nhất Tiếu mới nghe được rõ ràng khẩu hiệu từ phía xa truyền lại.
【Trợ giảng Minh của Đại Hạ, khuynh tình thủ hộ.】
【Quốc bảo trợ giảng, niềm tự hào của Viện Pháp luật.】
Quay đầu nhìn lại phía Đông Bắc của hội trường, tại khu vực cho sinh viên Viện Pháp luật gần cửa chính, nam nữ đều đang giơ đèn LED Minh Tinh.
Bảng đèn LED của nữ sinh còn được đính kèm nhiều kiểu chữ đáng yêu, tràn đầy tình cảm.
Các nam sinh cũng vô cùng kích động, nhưng không bằng các bạn nữ.
“Cái gì vậy trời? Trợ giảng? Lấp lánh? Niềm tự hào?” Hồi Nhất Tiếu, người luôn xa rời các hoạt động của sinh viên quay lại hỏi Vi Triết Lễ.
Trong mắt Hồi Nhất Tiếu, Vi Triết Lễ chính là bách khoa toàn thư về đại học Đại Hạ.
Nếu Hồi Nhất Tiếu không nghe nhầm, “chú” áo đen kia chỉ là một trợ giảng, không có lý do gì lại gây ra náo động đến vậy.
“Anh cũng không rõ, Viện Pháp luật và Viện Nghệ thuật ở khu mới, rất ít tiếp xúc, đợi buổi tọa đàm kết thúc anh đi nghe ngóng giúp em.” Vi Triết Lễ nhẹ giọng đáp.
“Kết thúc rồi mới đi nghe ngóng, em còn cần anh chi nữa?” Sáu từ cuối là câu cửa miệng Hồi Nhất Tiếu hay nói với Vi Triết Lễ.
Hồi Nhất Tiếu lại bị chọc tức.
Lẽ nào, “chú” áo đen mắc chứng OCD kia thực sự là minh tinh?
Ngay trước lúc Hồi Nghệ nữ sĩ xuất hiện lại làm ra một màn thế này, lẽ nào trong lòng vẫn chưa dứt được với Hồi Nghệ nữ sĩ?
Hồi Nhất Tiếu có chút không thích cái kiểu giọng khách át giọng chủ của “chú” áo đen.
Có nên nghĩ cho mẹ một cái khẩu hiệu không nhỉ?
Nghĩ ra rồi thì ai sẽ hô?
Với cái chất giọng còn chưa đến tone C của Vi Triết Lễ, chắc sẽ chẳng nên cơm cháo gì.
Quả không ngoài dự đoán, Hồi Nghệ nữ sĩ vừa xuất hiện, dáng vẻ tức giận đã bao trùm.
Sắc mặt xám xịt như thể “đừng ai tới gần”.
Khí thế áp bức đến mức MC Vu Ngọc Ngọc phải cách xa hai bước rồi mới lên tiếng: “Hồi Nghệ sư tỷ, rời trường nhiều năm như thế, giờ quay lại Đại Hạ, chị có cảm giác gì?”
“Cũng chẳng có cảm giác gì.” Hồi Nghệ nữ sĩ mặt không cảm xúc trả lời.
Nếu chỉ dừng ở đây, thì chỉ coi là tính tình có chút lạnh nhạt, chứ không xem là tức giận gì.
Nhưng câu tiếp theo của Hồi Nghệ nữ sĩ khiến cả hội trường lặng ngắt như tờ:
“Trường học là một nơi rất hiện thực, nếu trường học cảm thấy bạn có đủ thành tựu rồi thì lúc đó không nói hai lời sẽ khai trừ bạn, sau đó lại mời bạn đến làm khách quý trong buổi tọa đàm chia sẻ của cựu sinh viên.”
Im lặng.
Sự im lặng đến quỷ dị.
Im lặng qua đi để lại những âm thanh rủ rỉ bàn tán.
Không ai ngờ rằng, phần đầu tiên của buổi tọa đàm lại bắt đầu như thế này.
…
…
…
Vu Ngọc Ngọc có chút phiền muộn.
Lời của Hồi Nghệ nữ sĩ khiến anh ta hóa đá tại chỗ.
Anh ta là người dẫn chương trình cho bản tin tài chính, bình thường khi dẫn chương trình cũng đều là đọc những bài đã được biên tập sẵn.
Cho dù là trực tiếp thì cũng đều có kịch bản và ghi âm trước.
Nói không tốt thì có thể nói lại, hỏi không được thì cũng có thể hỏi lại.
Duy chỉ khi đi quay những tin tức nóng cần linh động xử lý, thì sẽ để máy ảnh từ xa.
Vu Ngọc Ngọc rất tự tin về khả năng đọc bản thảo và ghi nhớ của mình, từ trước tới nay chưa bao giờ phạm sai lầm.
Không có sự cố nào trong sự nghiệp dẫn chương trình là kỷ lục Vu Ngọc Ngọc rất tự hào.
Hai năm nay trong đài quản lý rất nghiêm ngặt, không cho phép MC ra ngoài nhận hoạt động tư nhân.
Vì vậy ngay từ đầu, Vu Ngọc Ngọc đã dùng lý do này, quang minh chính đại từ chối lời mời từ ban tổ chức của nhà trường.
Anh ta không thích làm những việc mình không quen, những tình huống không phải sở trường của mình.
Ai mà ngờ, trường lại mời đến một “Phủ để trừu tân”
*rút củi tận đáy nồi, giải quyết tận gốc.
Đưa ra vấn đề, giải quyết vấn đề, cụ thể vấn đề, phân tích cụ thể.
Không cho phép nhận hoạt động tư nhân đúng không?
Với tư cách là cựu sinh viên, làm MC cho kỷ niệm thành lập trường thì sẽ không nhận được catse.
Nếu không nhận catse thì không thể nào coi là hoạt động tư nhân được.
Trong đài quản lý rất nghiêm phải không?
Ban tổ chức trực tiếp gọi điện cho Cục trưởng của đài đồng thời là cựu sinh viên Đại Hạ.
Cục trưởng vừa nghe thì biểu thị sự ủng hộ mạnh mẽ.
Làm MC cho lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường đại học Đại Hạ, sao có thể coi là hoạt động tư nhân.
Cục trưởng không những không trách mắng, lại còn vỗ vai Vu Ngọc Ngọc, bảo anh ta đừng kỳ kèo thiệt hơn, phải làm cho tốt.
Cứ như thế, Vu Ngọc Ngọc “vui vẻ” tiếp nhận, có thể nói là nhận việc một cách đơn giản nhất
Rồi cứ như thế, từ người dẫn chương trình, trực tiếp rơi xuống trở thành MC miễn phí.
Một nhân vật lớn như Cục trưởng còn xem trọng đến thế rồi, một người dẫn chương trình nhỏ nhoi nhưng anh ta có thể không làm sao?
Để thể hiện khả năng mà bản thân dày công rèn luyện hằng ngày, hôm qua Vu Ngọc Ngọc còn dành thời gian để tra cứu tư liệu về bốn vị khách quý trong buổi tọa đàm hôm nay.
Vốn dĩ người sáng lập iDiapers - người có lượng thông tin ít ỏi nhất sẽ lên sân khấu cuối cùng.
Nhưng gần bắt đầu thì được đổi lên vị trí đầu tiên, đã thế lại còn gây ra tình cảnh khó xử như này.
Nói xong rồi thì sao?
Một MC miễn phí như anh ta, biết phải tìm ai để nói lý đây?
Hoạt động nội tâm của Vu Ngọc Ngọc có chút phức tạp.
Hoạt động nội tâm phức tạp là thế nhưng kỳ thực chỉ trong có mấy giây đồng hồ.
Mà thời khắc nghĩ đến cảnh tượng thành công và giây phút khi gặp phải cảnh khó xử hoàn toàn không giống nhau chút nào.
Vu Ngọc Ngọc đau lòng cho kỷ lục 20 năm không gặp sự cố của mình.
MC miễn phí cái gì chứ, quả nhiên là không được tôn trọng.
Cũng giống như những người đọc bản lậu, xong lại kêu gào chỉ trích tác giả vì không cập nhật chương mới.
Thế giới này đúng là không có thiên lý mà!
**
Truyện dịch bởi: Ín
Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302