Chương 29

Phì Phì đang suy nghĩ.

Cậu bé đang nghĩ, ngoại trừ mình ra, chỉ cần bé ra sức nhìn vào người khác thì có thể thấy được rốt cuộc một đám đen gì đó, gần như là đen kịt. Vật này giống như khói mù bao trùm lên từng người mà cậu nhóc gặp qua.

Nhưng điều thần kỳ ở chỗ, chỉ cần bé không chớp mắt, ra sức nhìn chằm chằm vào một ai đó, bé mới có thể thấy được những thứ này. Đến giờ bé mới chợt phát hiện ra trước đây bé không thấy những thứ này trên người của Lý Húc.

Cậu nhóc dụi mắt, trong lòng thầm xếp thứ tự những người mình từng gặp.

Xếp theo độ đậm nhạt của màu sắc, ưu tiên đậm nhất là ông nội, sau đó là cha, bác cả, anh trai, bà nội. Vợ bác cả mãi chưa ra ngoài, Phì Phì không thấy được.

Nếu bây giờ cậu nhóc vẫn ở thế giới Sơn Hải, bên cạnh có thần thú lớn hướng dẫn thì bé sẽ hiểu. Những thứ màu đen giống như sương vây quanh đám người này là hình chiếu chân thực nhất của trái tim mỗi người, là hiện thân của cảm xúc, chỉ có tộc của Phì Phì có thể thấy.

Mừng, giận, buồn, vui, sợ hãi, năm loại cảm xúc này đối với Phì Phì mà nói, có bốn loại trong đó là họ không cách nào cảm nhận cụ thể được, chỉ có thể thông qua nét mặt của người khác, ngôn ngữ và động tác để hiểu.

Nhưng bé rất nhạy cảm với những cảm xúc đau xót, bi thương, tê liệt, tuyệt vọng.

Phì Phì là một loại thần thú tự mình vui vẻ, do vậy hy vọng người khác đạt được niềm vui, đè nén và bi thương là thiên địch của họ.

Cho nên ở thế giới Sơn Hải, tuy Phì Phì không động tí là dời non lấp biển giống như thần thú lợi hại ở phương xa, nhưng cũng là sự tồn tại được mọi người chào đón.

Thần thú Phì Phì trưởng thành, nơi chúng đi qua, màn sương đen sẽ quét sạch sành sanh. Nếu trên đường đυ.ng phải thần thú hoặc người có màu đen khó coi lượn lờ quanh người, chúng vẫn hào phóng cho đi những thứ có thần lực của Phì Phì.

Hoặc là một loại quả, một chiếc lá cây, một đóa hoa, một viên kẹo. Trong đó quý giá nhất, hiệu quả tốt nhất là lông của Phì Phì.

Đa phần lông của chúng là màu trắng, bộ lông mềm mượt có ánh bạc nhẹ dưới ánh mặt trời, nếu là Phì Phì đích thân tặng, vậy người hoặc thần thú sẽ được sự chúc phúc thần lực của Phì Phì.

Đó có lẽ là món quà mà nhiều thần thú và con người mong muốn có nhất khi nghe truyền thuyết về Phì Phì của thế giới Sơn Hải.

Những vật này đều cần thần thú lớn dạy thần thú nhỏ từng chút một. Không có sự chỉ dạy từ thần thú lớn, thần thú nhỏ chẳng biết gì, mọi chuyện đều phải dựa vào bản năng mà lần mò, khó tránh tình trạng mơ màng không rõ.

Mãi cho đến bây giờ, cậu bé đã là con của nhà người ta, nhưng lại không có thần thú to hướng dẫn, vẫn là một bé thần thú không biết gì.

Mặc kệ là tính theo tuổi của loài người hay thần thú, cậu nhóc vẫn chỉ là một ranh con vẫn còn uống sữa. Cộng thêm cơ thể của bé bị hủy, hồn vía cũng vừa mới khôi phục, bây giờ Phì Phì có rất nhiều năng lực cũng không thể sử dụng được, cũng không biết dùng thế nào.