Chương 4: Ngủ Nam Thần (2)

Editor: Mạnh Thường Ca

Những ngón tay ở trong âʍ đa͙σ của người phụ nữ đang dần đẩy nhanh tốc độ và ngày càng thô lỗ, tăng tốc thọc sâu vào thịt mềm trong hoa kính của cô, tiếng nước dâʍ đãиɠ ngày một vang lớn hơn bởi tốc độ moi đào của ngón tay, người phụ nữ nâng nửa người dưới lên, toàn bộ ý thức của cô như đã bay đi, chỉ còn lại một sợi mỏng nối với hạ thể kia vừa tàn nhẫn vừa nhanh, lại có thêm một ngón tay nữa cùng đút vào để moi móc bên trong, động tác của những ngón tay làm cô không ngừng rùng mình.

“A… A, không… A ——!”

Dưới tiếng hét chói tai của người phụ nữ, nơi riêng tư co rút kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ đột nhiên bị đẩy lêи đỉиɦ điểm, từ nơi sâu nhất trào ra một luồng nhiệt nóng.

Người phụ nữ nhướng vòng eo lên thật cao, cơ thể run rẩy mạnh mẽ, mồ hôi nóng hổi làm ướt mái tóc dài xinh đẹp, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo là màu ửng đỏ mê người, đôi mắt sáng ngời giờ đây thất thần nhìn trần nhà, bộ ngực cũng vì thở dốc mà run rẩy theo khoảng cách.

Trong nháy mắt người đàn ông rút ngón tay ra vòng eo đang nâng thật cao kia cũng ngã mạnh xuống giường, hai chân vô lực run rẩy mở ra thật rộng, hắn có thể nhìn thấy được rõ ràng mị thịt trong tiểu huyệt của cô đang co rút không ngừng, tham ăn mà mấp máy hai môi.

Người đàn ông cúi người xuống trìu mến cọ cọ khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó bỗng nhiên hôn lấy đôi môi đỏ đang không ngừng thở dốc, cây gậy nóng rực dưới thân kiên quyết căng ra miệng huyệt, eo hắn đẩy mạnh một cái, cuối cùng cũng đã đi vào.

“AAA!!!”

Tiếng rêи ɾỉ thê lương phát ra từ trong cái miệng bị lấp kín, người phụ nữ khó nhịn nổi cảm giác thoải mái mà nhăn khuôn mặt nhỏ lại.

Đường đi nhanh chóng căng tràn vì dị vật, làm cô có cảm giác như bị đâm vào đến tận đầu quả tim, Lạc Tiểu Khê có chút hoảng sợ mà chảy nước mắt. Nhưng sau đó cô phát hiện, dưới sự đâm chọc nông sâu của người đàn ông đã nhanh chóng có kɧoáı ©ảʍ mất hồn.

Hai chân cô không tự chủ được mà thuận theo ý nghĩ của mình quấn chặt lên eo của người đàn ông.

Cô cảm thấy cơ thể mình như bị đâm thủng, còn hắn cảm thấy mình như sắp bị bấm gãy rồi.

Mấy vạn cái miệng nhỏ đang không ngừng liếʍ láp côn ŧᏂịŧ của hắn, làm đầu hắn trống rỗng, vì kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh này nên đa lập tức quên mất lời hứa nhẹ nhàng vừa rồi, theo bản năng dùng hết sức mình đâm thọc theo tiếng rêи ɾỉ của cô.

“Không muốn nữa…bỏ ra… A ——!”

Vốn dĩ cô đã lên cao trào rồi nhưng lại bị đâm thọc thô bạo như này làm hai mắt trở nên trắng trợn suýt nữa đã ngất đi, kɧoáı ©ảʍ vui thích ngấm vào tận xương này chẳng những dừng lại mà còn ngày càng thêm nghiêm trọng, dâʍ ŧᏂủy̠ giữa hai chân phun ra ngoài như miệng giếng. Sâu đó cả người cô lại cứng đờ, cô lại một lần nữa lêи đỉиɦ.

Người đàn ông như thể không nhìn thấy trạng thái của cô, hai mắt hắn đỏ đậm như thể đã tiến vào một cảnh trong mơ quỷ dị không thể tự kiềm chế, điều duy nhất hắn có thể làm là cᏂị©Ꮒ người phụ nữ ở trước mặt này, giọng nói nghẹn ngào gầm nhẹ:

“Thiến Thiến, em là của anh, của anh, chỉ một mình anh thôi!”

Kí©h thí©ɧ cực độ làm não cô trống rỗng, cô há miệng thật lớn nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, vừa cao trào vừa bị cᏂị©Ꮒ, hai lỗ tai của cô như ù đi, trước mắt như có ánh sao lập lòe, cuối cùng khi qυყ đầυ của người đàn ông chui vào tận tử ©υиɠ của cô thì trước mắt cô tối sầm lại, cứ như vậy mà lâm vào hôn mê.

Tuy cô rơi vào hôn mê nhưng mị thịt ở trong tiểu huyệt vẫn còn đang cao trào bóp chặt gậy thịt của người đàn ông, làm hắn sảng khoái, không kìm được kɧoáı ©ảʍ mà bật ra tiếng than nhẹ sảng khoái từ cổ họng.

“Mυ"ŧ thật giỏi! Em muốn anh bắn sao? Được, vậy để anh bắn cho em, bắn hết cho em, bắn vào tử ©υиɠ của em, để em sinh cho anh một đứa trẻ! Rồi anh sẽ kết hôn với em….. ——!”

Cao trào tới kịch liệt, người đàn ông gầm nhẹ, cả người hắn cứng đờ, dươиɠ ѵậŧ giật giật, sau đó tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc phun ra, phun vào sâu trong tử ©υиɠ của người phụ nữ, một giọt cũng không thừa.

Mà lúc này, người đàn ông đang đắm chìm ở trong cảm giác sảng khoái cực hạn không phát hiện khi hắn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể của cô, sau cổ của cô đột nhiên có thứ gì đó lớ lên, phát ra ánh sáng mỏng manh và ấm áp.

+++++

Khi Lạc Tiểu Khê tỉnh lại vì cơ thể nhức mỏi vô cùng, cảm giác đầu tiên chính là thân thể như không còn là của mình nữa, như bị người ta cưỡng ép chặt ra làm mấy khúc, rồi sau đó ghép trở lại, các linh kiện cũng chẳng được bôi trơn, đau tới muốn mệnh.

Nhanh chóng hồi thần lại từ trong ký ức, cảm giác cô cũng quay lại theo, cô cứng đờ xoay cổ nhìn sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ.

Trong tia nắng ban mai của ánh mặt trời, ngũ quan của người đàn ông thâm thúy, lông mi trước mắt rũ xuống tạo thành bóng râm, đầu tóc bình thường luôn không loạn lúc này lại rũ ở trước trán, không còn cảm giác cứng ngắc mà lại mềm mại làm người ta động tâm.

Giờ phút này trái tim Lạc Tiểu Khê đột nhiên nhảy một nhịp khó hiểu, nhưng ngay sau đó là cảm giác nhức mỏi vô biên bao phủ.

Cô nhớ rất rõ, người đàn ông say rượu đã gọi một cái tên, đó là tên của một người phụ nữ khác.

Mũi cô chợt chua xót, Lạc Tiểu Khê vội vàng đứng dậy dùng tốc độ nhanh nhất nhặt quần áo ở trên đất lên tròng vội lên người, luống cuống chạy ra ngoài.

Cô đã nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật sự không còn mặt mũi đối diện nói chuyện với đối phương. Hiện giờ cô hận không thể tìm một cái khe đất mà chui vào, lần đầu tiên cảm thấy mình lại có thể vô sỉ đến như vậy.

Nhưng mà thật sự cô bị hắn cᏂị©Ꮒ đến thảm thương, vì thế, Lạc Tiểu Khê luôn coi tiền thưởng chuyên cần như sinh mạng lại xin nghỉ một ngày.

++++

Khi Thượng Tĩnh nhìn căn nhà trống không cùng với thùng giấy đầy đất kia thật sự hung hăng cắn chặt răng. Bên công ty chuyển nhà chưa tới, trong phòng ngoại trừ hai mẹ con Lạc Tiểu Khê còn có cả mấy người hàng xóm tốt bụng, thậm chí đến cả người tài xế lầu ba hiếm gặp cũng lạnh mặt xuất hiện.

Thừa dịp lúc này đang rảnh rỗi, Thượng Tĩnh đột nhiên đề nghị tất cả mọi người cùng nhau chụp một bức ảnh, vì thể còn không đợi mọi người phản đối, cô ấy đã lấy di động ra tách một tiếng chụp xong luôn rồi.

Lúc này, công ty chuyển nhà cũng vừa tới, vì vậy mọi người ba chân bốn cẳng dọn đồ lên xe.

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên, Lạc Tiểu Khe thò đầu ra ngoài từ cửa sổ xe vận tải nhìn ra bên ngoài, đại viện quen thuộc và mọi người quen thuộc dần dần trở nên ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất sau một khúc ngoặt.

Cô ngồi thẳng người, nhìn tòa nhà cao tầng ngày một nhiều, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi không nói nên lời. Trong trí nhớ bỗng nhiên có một câu không biết từ đâu ra: Nơi nào có nhiều người chính là nơi nguy hiểm nhất!

Bọn họ xuất phát sớm rất nhanh đã chạy đến một tiểu khi nửa kín không mới không cũ, cửa phòng bảo vệ cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, bên trong chất đầy mấy đồ đạc linh tinh, vừa nhìn đã biết không ai sử dụng rất nhiều năm rồi.

Vườn hoa trong tiểu khu giờ đã trở thành từng luống vườn rau của mọi người, dưa chuột cà tím to chắc nịch. Trong tiểu khu còn có một số bác trai bác gái đang đánh Thái Cực Quyền, có mấy người trẻ tuổi đang ngáp ở cạnh cửa.

Lúc mọi người đang đợi thang máy, Lạc Tiểu Khê nhìn thấy ở thang thoát hiểm chất đầy đồ linh tinh và xe đạp, may mà hai mẹ con cô không có đồ gì lớn, cho nên người của bên công ty chuyển nhà không cần “trèo đèo lội suối” đi thang thoát hiểm.

Nhà mới của cô ở tầng 18, tầng trên đỉnh. Nơi này một tầng có ba nhà, Lạc Tiểu Khê ở nhà 1802.

Sau khi mở cửa cô liền ôm bạn thân, hoàn cảnh nơi này tốt hơn so với tưởng tượng của cô quá nhiều, cô vui vẻ đến nỗi không khép miệng được.

Tuy rằng phòng không lớn, hai phòng một khách một bếp một vệ sinh, dù chỉ không đến 80 mét vuông nhưng cũng đã tốt hơn chỗ cũ rất nhiều, thêm nữa là xung quanh cũng không có kiến trúc gì quá cao che chắn tầm nhìn nên ánh sáng cực tốt, hơn nữa phòng khách còn có một cửa sổ sát đất cực lớn.

Đồ của mẹ con hai người không nhiều lắm, dọn dẹp rất nhanh, nhìn lại nhà mới rộng rãi sáng ngời của mình, Lạc Tiểu Khê vắt cổ chày ra nước quyết định sau khi sắp xếp cho con xong sẽ móc tiền túi ra mời “đại ân nhân’ uống một ly cà phê Starbucks đắt chết người.

++++

Khi hai người ra đến quán cà phê trời đã tạnh mưa, trong không khí tràn đầy hơi nước tươi mát. Lạc Tiểu Khê dẫn con trai trong tay thêm bánh ăn vặt, cười khanh khách nhìn cầu vồng cong vυ"t ở chân trời kia, cảm thấy thời tiết lúc này thật giống với tâm trạng của mình.

Hai cô gái vừa nói chuyện vừa đi dọc theo ven đường, người đi đường vội vã mặt không biểu tình, trong số họ không có một ai dừng lại nghỉ chân thưởng thức một chút phong cảnh tuyệt đẹp nơi chân trời kia.

Trong một phút chờ đèn đỏ Lạc Tiểu Khê liếc mắt bỗng nhìn thấy một chiếc BMW màu trắng quen mắt, cô vẫn còn nhớ rõ dãy số trên biển số xe. Lập tức hình ảnh cơ thể trần trụi cùng cơ bắp rắn chắc của người đàn ông kia xâm chiếm ký ức của cô, vì thế cô không tự chủ được mà nhìn sang ghế lái xe, cách một tầng cửa kính pha lê quả nhiên cô nhìn thấy người nọ đã khôi phục lại vẻ nghiêm trang ngày thường.

“Ai uuuu! Là nam thần của cậu kìa!”

Lẳng lặng nhìn bạn tốt có chút nghệt ra trêu chọc.

Khi giọng cô ấy vang lên, Lạc Tiểu Khê nhìn thấy rõ ràng Hạ Tử Khiem ở trong xe nhìn thoáng qua phía cô, sau đó ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt hai người đυ.ng nhau cách cửa kính, sau đó, đèn đỏ chuyển rồi, nhìn chiếc ở ở đằng trước chẳng có ý chuyển động, xe đằng sau lập tức không nhịn được mà bấm còi inh ỏi.

Tiếng còi xe vừa vang lên đồng thời làm hai người run lên, tầm mắt đang giao nhau lập tức tách ra, ánh mắt của người đàn ông trầm xuống, giẫm chân ga, chiếc xe màu trắng lập tức phóng như bay, biến mất ở cuối con đường.

Lạc Tiểu Khê thở một hơi thật dài, kéo khóe miệng, hung hăng xem thường một tia hy vọng vừa lóe lên ở trong lòng mình kia, vừa rồi cô thật sự đã cảm thấy mình sắp trở thành nữ chính trong phim thần tượng, sau khi có tình một đêm với nam chủ cao phú soái, cuối cùng đầu bạc giai lão.

Nhưng mà tất nhiên, chuyện xưa chính là chuyện xưa, hiện thực chính là hiện thực.

“Nam thần là đại gia!”

Thượng Tĩnh ở bên cạnh nắm chặt tay cô nói:

“Cậu đừng mãi cứ ảo tưởng khóa nam thần ở trong nhà cậu rồi trình diễn phim 18+ đấy.”

Đối mặt với bạn thân, Lạc Tiểu Khê chỉnh lý lại tâm tình, nửa đùa nửa giỡn nói:

“Cậu có biết sau khi ngủ với nam thần chuyện đầu tiên cần làm là gì không?”

Thượng Tĩnh vung tay cô nói:

“Tất nhiên là vọt vào hiệu thuốc mua thuốc tránh thai uống chứ còn gì nữa.”

“Vì sao?”

Lạc Tiểu Khê khó hiểu hỏi.

“Vì để bảo đảm hình tượng vĩ đại của nam thần ở trong lòng cậu chứ sao!”

Thượng Tĩnh trợn trắng mắt nói tiếp:

“Khi cậu vui rạo rực ưỡn cái bụng đến nói với hắn rằng: ‘thân yêu của em, em có thai, là con của anh.’, tin mình đi, tất cả nam thần đều sẽ lập tức biến thành tra nam. Tiếp theo chính là kịch bản thanh xuân kinh điển mà đất nước chúng ta thường sản xuất: chia tay, phá thai, tự sát!”

Lông mày Lạc Tiểu Khê giật giật, cảm thấy cô ấy nói rất có đạo lý. Ánh mắt cô không tự giác mà nhìn về hiệu thuốc ở phía xa kia, rối rắm có nên vào hiệu thuốc mua thuốc tránh thai hay không.

Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên từ phía sau hai người vang lên âm thanh động cơ ô tô tăng tốc, sau đó một chiếc BMW màu trắng quen thuộc phóng vụt qua bên cạnh hai người, bánh xe làm vũng nước ven đường bắn hết vào nửa người dưới của hai cô gái.

Thượng Tĩnh cảm thấy mình như sắp hỏng mất, nhìn cái váy Channel mới mua của mình không màng hình tượng mà chửi ầm lên:

“Đờ mờ, đây là cái tố chất gì vậy? Vội vàng đi đầu thai à?…”

Sau một lúc lâu, chờ khuê mật phát tiết xong rồi, Lạc Tiểu Khê vỗ vỗ bả vai đối phương nói:

“Hiểu chút đi, nam thần phải đi cứu vớt toàn bộ nhân loại, so với cái này thì chiếc váy có là gì đâu?”

“AAA! Như vậy mà cậu cũng có thể nói được vĩ đại như vậy à?”

Thượng Tĩnh dùng ngón tay chọc chọc trán của Lạc Tiểu Khê nói:

“Cậu hẳn là đã được coi là fan não tàn rồi đúng không?”

“Vậy cậu bảo mình làm sao bây giờ?”

Lạc Tiểu Khê buông tay, nói:

“Là một người phụ nữ đã kết hôn, chưa ly dị, chồng mất tích mà nói. Có thể ngăn cản mình không chạy tới cưỡиɠ ɠiαи mấy tên đàn ông khác cũng chỉ có ý da^ʍ nam thần. Lỡ nhân thiết của nam thần sụp đỏ, nhóm đàn ông khác không phải rơi vào nguy hiểm rồi sao?”

Thượng Tĩnh dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu đánh giá Lạc Tiểu Khê một lần, cuối cùng đành tự sa ngã nói:

“Thôi được rồi, nam thần của cậu đúng là phải đi cứu vớt toàn nhân loại.”