Chương 3: Ngủ Nam Thần (H)

Hôm nay cũng không có gì bất ngờ xảy ra, Lạc Tiểu Khê lại bị ở lại 1 mình để kiểm kê vật phẩm. Chờ đến khi tất cả đã xong đã là hơn 10 giờ tối, chị Thái gọi điện thoại cho cô nói Quân Quân đã ở nhà chị ấy ăn xong cơm chiều rồi đã đi ngủ, chị săn sóc dặn dò cô không cần lo lắng, có lẽ đây là chuyện đáng để vui vẻ duy nhất trong ngày của cô.

Vì thế Lạc Tiểu Khê kéo cơ thể như muốn tan thành từng mảnh, giống như một con cẩu sắp chết đi vào thang máy.

Hôm nay cô mệt đúng thảm đi vào thang máy tùy tay ấn một cái nút sau đó dựa vào vách tường bằng kim loại trong thang máy nhắm hai mắt lại.

Khi cảm giác thang máy dừng lại, cô giống như một cái xác không hồn lắc lư đi ra ngoài, dựa theo ký ức mà hai mắt vẫn nhắm lắc lư đi tới cửa ở phía Bắc, sau đó, cô bị đυ.ng thật mạnh vào một bức tường.

Cơn đau nhức từ trán làm cô lập tức tỉnh táo hơn không ít, vội vàng mở mắt ra nhìn bốn phía, ngạc nhiên phát hiện trước mặt cô không phải là đại sảnh tầng 1 cũng không phải là phòng họp của công ty ở tầng 15.

Đây là 1 nơi hoàn toàn xa lạ, mà tường ở trước mặt cô là một dòng chữ lớn màu xanh “phòng tư vấn tâm lý 01”.

Nơi này là tầng 32!

Tòa nhà này tổng có 66 tầng, ngoại trừ thang máy VIP chuyên dụng còn có 4 thang máy khác, hai chiếc là từ tầng 1 đến tầng 30, một chiếc là từ tầng 30 lên đến tầng trên đỉnh, chiếc còn lại là từ lầu 1 lên tầng đỉnh.

Hiển nhiên, vừa rồi cô mơ mơ màng màng đi vào thang máy cuối cùng kia, hơn nữa còn ấn lung tung trung sai tầng.

Vốn dĩ cô định xoay người rời đi nhưng mà nhìn dòng chữ ngay ngắn trước mặt liền không tự giác mà nhớ đến người đàn ông sạch sẽ lạnh băng kia, sự sùng bái của một người trước nay đều không giới hạn thời gian địa điểm và nhân vật, vì thế, cô liền giống như những fan não tàn cuồng nhiệt, si mê giơ tay vuốt ve dòng chữ ngay ngắn sạch sẽ giống như người đàn ông kia.

Đúng lúc này thang máy ở phía sau đột nhiên vang lên âm thanh làm Lạc Tiểu Khê giật mình, cô vội vàng thu tay lại, đang nghĩ nên giải thích như thế nào với nhân viên bảo vệ trực ban đi tuần ban đêm rằng mình chỉ là đi nhầm thang máy, lại thấy khi hai cánh cửa kim loại kia mở ra khuôn mặt anh tuấn của Hạ Tử Khiêm thình lình xuất hiện ở trước mặt cô.

Người đàn ông không đeo kính, dựa nghiêng trên tường thang máy, hàng cúc trên bộ Vest quanh năm đều được cài khuy ngay ngắn giờ đây đều bị cởi ra, để lộ ra chiếc áo sơ mi trắng hệ cấm dục vạn năm bất biến ở bên trong, cà vạt với hoa văn sẫm màu treo lỏng lẻo ở trên cổ, mái tóc vẫn luôn chỉnh tề nay có chút tán loạn. Cả người lộ ra khí chất suy sụp hoàn toàn khác với mọi ngày.

Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt Lạc Tiểu Khê đã bị người nọ hút lấy, không thể rời ra được. Đây là lần đầu tiên cô nhìn rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông này chỉ cảm thấy hắn đẹp trai soái khí, khi xụ mặt trông rất có phong thái của một vị tổng tài bá đạo mười phần, hiện giờ cẩn thận đánh giá mới phát hiện thật ra ngoại hình của hắn cực kỳ cổ điển. Mi của hắn rất dài, đôi mắt đen nhánh hẹp dài, mũi cao thẳng, môi hồng nhuận nhỏ nhỏ, mặt mày như có như không lộ ra một khí chất tiêu sái giống như một hiệp khách cổ đại. Chỉ là mùi rượu ập vào trước mặt cùng với gương mặt ửng đỏ mê ly kia làm người ta rất muốn biết rốt cuộc hắn đã uống bao nhiêu.

Uống say không về nhà, chẳng lẽ là quay về lấy thứ gì đó?

Nhưng mà Lạc Tiểu Khê thưởng thức cả nửa ngày trời cũng không thấy hắn đi ra khỏi thang máy, vẫn đứng ở bên trong trừng mắt to mắt nhỏ với cô, lại còn thường híp mắt nhíu mày tựa như đang xác định hình ảnh mình nhìn thấy có phải là thật hay không.

Khi cửa thang máy khép lại, chuẩn bị hoàn toàn chặn ánh mắt của hai người, người đàn ông như nghĩ tới cái gì đó đột nhiên ấn vào nút mở cửa, sau đó không đợi của kim loại hoàn toàn mở ra đã lao ra ngoài.

Lạc Tiểu Khê đột nhiên hoàn hồn, nhận ra bản thân mình giống như hoa si nhìn chằm chằm vào người ta thật không tốt, vì thế vội vàng khom lưng chào:

-Xin chào bác sĩ Hạ! Tôi là…

Còn không đợi cô lễ phép giới thiệu xong đã bị hắn ngang ngược kéo vào trong lòng. Sau đó giữa mùi rượu nồng nặc, đôi môi nóng rực của người đàn ông đã đặt lên môi cô.

Lạc Tiểu Khê cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Tuy rằng cô là một bà mẹ đã có con trai lớn 6 tuổi, nhưng mà những ký ức lúc trước đã sớm không biết chảy theo con sông nào ra tận đại dương rồi, đối với tình yêu cô không có chút ký ức nào, từ tâm lý mà nói, đây, chính là nụ hôn đầu tiên của cô.

Nụ hôn của hắn nồng nhiệt và bá đạo, đầu lưỡi to lớn cạy hàm răng của cô, ngang ngược chen vào tàn sát bừa bãi trong khoang miệng cô. Còn cô lúc này đã sớm bị dáng vẻ say rượu hại nước hại dân kia của nam thần mê đến thất điên bát đảo không kịp phản kháng, cô như bị ma xui quỷ khiến cũng cử động môi lưỡi theo hành động của đối phương, đáp lại nụ hôn điên cuồng ấy.

Đại khái là cảm giác được sự chủ động của cô nên hắn lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn cởi bộ tây trang đắt tiền tùy tay ném sang một bên như một mớ rẻ lau. Sau đó, một đôi bàn tay to không ngừng du tẩu ở trên người cô, theo vạt quần áo len vào trong sờ làn da nõn nà của cô.

Đó là một chiếc áo sơ mi không biết tìm được từ một quầy hàng ỉa hè nào đó, miễn cưỡng cũng được xem như vừa người tất nhiên không thể chịu nổi bỗng dưng lại có thêm một bàn tay không biết từ đâu ra, vì thế, không có gì bất ngờ đã bị người nào đó mới chỉ dùng chút lực các cúc áo rẻ tiền vui sướиɠ bắn xuống mặt đất, có một chiếc cúc còn lăn đến bên cạnh bộ tây trang, như thể chứng minh một sự thật không thể thay đổi “Quần áo quý giá đến đâu cũng chỉ dùng để cởi”.

Hô hấp của hắn nóng rực và dồn dập giống như một con mãnh thú không biết đã bị bỏ đói bao lâu, tay của hắn đang không ngừng xoa nắn bộ ngực cao ngất của cô, ngón cái và ngón trỏ thuần thục vê đầṳ ѵú nhạy cảm của cô, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn.

Ngón tay Lạc Tiểu Khê vô lực nắm chặt vạt áo sơ mi, tựa như điều này mới có thể giúp cô giảm bớt căng thẳng và hồi hộp. Một cảm giác tê dại xưa nay chưa từng có làm cô khó có thể đứng thẳng, chỉ có thể giống như không xương dựa vào hàng chữ màu lam trên tường, vừa rồi cô vẫn còn đang cảm thấy nó thật sạch sẽ và thuần khiết.

Cảm giác lạnh lẽo phía sau lưng làm cô lập tức tỉnh táo lại, vì thế vội quay đầu đi, né nụ hôn của hắn nhỏ giọng kháng cự nói:

-Hạ, bác sĩ Hạ… Anh bình tĩnh một chút.

Hiển nhiên, hắn cũng chẳng quan tâm đến sự kháng nghị của cô, nụ hôn nóng rực kia theo cần cổ trắng nõn một đường hôn xuống.

Lạc Tiểu Khê có chút ngượng ngùng xoay đầu nhìn đi nơi khác, hai tay vô lực đẩy đối phương ra, cô có thể nhìn được rõ ràng từ trên mặt kính không xa, một người phụ nữ với vóc dáng nhỏ xinh nửa thân trần bị người đàn ông cao lớn đè ở trên tường mà hôn, một bàn tay của hắn đặt lên tuyết nhũ bị lộ ra kia không ngừng xoa nắn. Sức lực ở tay người đàn ông ngày càng lớn, xoa mạnh hơn, thị giác và cảm giác cùng lúc đánh tới làm cô cuối cùng không thể kìm nổi mà rỉ ra tiếng:

-Uhm… Hạ… bác sĩ Hạ… Nhẹ một chút…

Không thể không nói, kỹ thuật của hắn thật sự quá mức cao siêu, chỉ một lát đã làm cô mềm người, cảm nhận được dòng điện theo ngón tay của hắn đánh thẳng vào trái tim, làm từ miệng cô phun ra âm thanh rêи ɾỉ quyến rũ.

Mà đúng lúc này, động tác của hắn đột nhiên dừng lại, hắn dựa đầu vào cổ cô, nghẹn ngào nói:

-Thiến Thiến, sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Nhẫn tâm chia tay với anh? Nhẫn tâm gả cho người khác!

(MTC: Mọi người đừng bỏ truyện nha, huhu, vẫn là chị nhà nha, chị không phải thế thân của ai đâu)

Giọng của hắn rõ ràng hơi run rẩy, lúc này hắn không còn là nam thần vô dục vô cầu cao cao tại thượng, ngược lại giống với một đứa trẻ bất lực hơn.

Trong lòng Lạc Tiểu Khê bỗng dâng lên cảm giác đau đớn khó hiểu, ma xui quỷ khiến vươn tay ra an ủi vỗ vỗ phía sau lưng của hắn. Xem ra nam thần cao cao tại thượng cũng chỉ là người bình thường, cũng sẽ diễn loại kịch bản “bạn gái đi lấy chồng, nhưng chú rể lại không phải ta”.

Hạ Tử Khiêm chậm rãi ngẩng đầu lên, hai tay cẩn thận nâng lên khuôn mặt của cô, si mê nhìn vào đôi mắt cô, cặp mắt bình thường lạnh băng không một gợn sóng không đơn thuần chỉ có tơ máu phủ kín và nước mắt, còn nhiều hơn là sự bi thương và tình yêu như thể muốn tràn ra.

Lạc Tiểu Khê cảm thấy, chỉ cần là phụ nữ bị Hạ Tử Khiêm dùng loại ánh mắt này nhìn mà vẫn không rung động thì chỉ có duy nhất một tình huống, đó là không có tim. Cô tự hiểu cô không phải kiểu người này. Vì thế cô như một con chuột bị rắn độc tiêm nọc độc vào cơ thể, từ bỏ mọi giãy giụa.

++++

Văn phòng của Hạ Tử Khiêm là một phòng đôi, bên ngoài là phòng khám, bên trong vách ngăn bằng kính là khu nghỉ ngơi.

Lúc này đây, trên chiếc giường đơn trắng đơn thuần, áo sơ mi của người đàn ông đã bị phanh ra để lộ ra cơ ngực gầy nhưng không yếu, đôi chân dài ép chặt người phụ nữ, hắn có chút mơ hồ tựa đầu vào trán cô, như có như không dán vào đôi môi đỏ. Mùi rượu cùng với hô hấp nóng rực của hắn quanh quẩn ở mũi và miệng cô không tan, làm cô cảm thấy có lẽ mình cũng đã bị say theo hắn.

-Bác sĩ Hạ?

Giọng của cô rất nhỏ như thể sẽ dọa đến đối phương, hay sợ đánh thức mình khỏi giấc mộng.

-Thiến Thiến, anh thật sự rất muốn quên em, nhưng mà anh không làm được…

Hạ Tử Khiêm thấp giọng nỉ non:

-Anh rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ em!

Lúc này, Lạc Tiểu Khê cảm thấy chua xót khó hiểu, cô thật sự hâm mộ cô gái tên là Thiến Thiến kia, càng không hiểu tại sao lại có một cô gái không biết trân trọng người đàn ông tốt như vậy.

Vì thế cô đánh bạo, duỗi tay ôm lấy cổ nam thần, nhẹ giọng nói:

-Em cũng nhớ anh!

Cô biết nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rất vô sỉ, nhưng mà, nếu đã là mộng, vậy thì đánh một giấc mộng đẹp đi! Hắn và cô đều đang như thế.

Một câu này của cô như đã khích lệ hắn, hắn lập tức nở nụ cười, nụ cười ấy đơn thuần và sạch sẽ, như một cậu bé chưa trải sự đời, đôi con ngươi đen láy như thể tràn ra muôn vàn xuân sắc, ấm áp đến nỗi làm người ta muốn vĩnh viễn sa vào trong đó. Rất nhiều năm sau, mỗi khi Lạc Tiểu Khê nhớ tới nụ cười này vẫn còn cảm thấy ấm áp.

Chuyện sau đó liền bắt đầu phát triển theo chiều hướng hạn chế, trai đơn gái chiếc đều đã lớn, ở chung một phòng, một đêm kiều diễm.

++++

Trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm chặt người phụ nữ cũng không mặc gì, đè cô ở dưới thân mình, cuồng nhiệt mυ"ŧ lấy đôi môi đỏ đang hé mở, chiếc lưỡi to lớn trượt vào quấn lấy đầu lưỡi đang run rẩy ở bên trong. Mãi cho đến khi đối phương hoàn toàn ngã gục trong vòng tay, hắn mới chịu buông người ở dưới thân đã sắp hít thở không thông, hắn yêu say đắm nhẹ mổ lên đôi môi sưng đỏ của đối phương, một đường đi tới bên tai cô gặm cắn vành tai non mềm.

Bàn tay ấm áp khô ráo của hắn vuốt ve bên hông cô, cảm nhận sự mềm mại và cơ thể đang run rẩy của cô.

-Thiến Thiến, cho anh được không? Được không? Anh chỉ có mình em, anh rất nhớ em! Nhớ đến nỗi tim đau vô cùng!

Hắn thấp giọng nỉ non, tựa như hèn mọn cầu xin.

Câu nói mơ mơ màng màng hồ ngôn loạn ngữ kia làm trái Lạc Tiểu Khê khẽ nhói một cái, cô có cảm giác trái tim mình như bị một bàn tay nắm chặt, hơn nữa còn không ngừng tăng lực, nước mắt lập tức đong đầy hốc mắt cuối cùng tràn mi.

Chiếc lưỡi của người đàn ông cẩn thận liếʍ láp nước mắt của cô, rồi chạm vào môi cô.

-Thiến Thiến, anh đã học được rất nhiều kỹ năng, anh sẽ không lỗ mãng như trước nữa, em đừng sợ!

Người đàn ông nói, đùi lớn đẩy vào giữa hai chân của cô, dùng đầu gối cọ vào nơi riêng tư mềm mại nhất, khi thân thể trần trụi chạm vào nhau có thể cảm nhận được hơi nóng và sự run rẩy kịch liệt khắp cơ thể của đối phương.

Nụ hôn dần dần thay đổi hương vị, bắt đầu có vẻ bá đạo và nhiệt liệt. Hắn hơi tách hai người ra, du͙© vọиɠ trong đôi mắt bắt đầu hội tụ càng thêm mãnh liệt, hắn bỗng vươn tay ra gần như thô lỗ nắm lấy hai bầu vυ" trắng như tuyết của cô, ngón tay kẹp đỉnh vυ" đỏ tươi, xoa niết cọ xát chúng.

Nói vậy đây hẳn là sự dịu dàng mà người đang say đã nói, thân thể hắn đang nhẫn nhịn ngày càng thêm vất vả, trầm giọng gầm nhẹ:

-Thật đẹp…Anh rất nhớ chúng nó.

Cô như thể khó chịu mà ưm một tiếng nhưng rồi lại không tự giác mà nâng thân thể lên đưa núʍ ѵú sưng to kia vào trong tay của hắn.

Hắn yêu chết loại phản ứng này của cô, vì thế, hắn bỗng cúi đầu xuống ngậm lấy đầṳ ѵú kiều nộn kia, liếʍ mυ"ŧ nhấm nuốt mãnh liệt, ngón tay thon dài nắm lấy bọ ngực trắng nõn của cô, làm chúng nó in lại dấu vết của mình.

“A ——”

Cô nhẹ thét một tiếng, đầṳ ѵú dưới sự nhai cắn liếʍ láp của hắn mà đã sinh ra cảm giác sung sướиɠ không thể tượng tượng được, thân mình mảnh mai không nhịn được mà run rẩy.

Hắn chen đầu gối vào giữa hai chân cô dùng chút lực liền tách ra đùi ngọc vốn đã không khép lại của cô, để lộ rõ hoa huyệt đang run run rẩy rẩy.

-Đừng, đừng…

Một nỗi sợ hãi khó hiểu bỗng dâng lên, Lạc Tiểu Khê theo bản năng giãy giụa vặn vẹo.

Nhưng đúng lúc này, hắn đã giơ tay sờ vào vùng cấm kia.

-Em ướt rồi! Em cũng muốn anh, đúng không?

Hắn áp trán vào trán cô, đầu ngón tay đột nhiên trượt vào giữa hai chân của cô, tiến vào thăm dò hoa kính mà trong trí nhớ của cô chưa từng có ai chạm vào, dị vật xâm lấn cùng với trướng đau bất thình lình làm cô đột nhiên cong người lên, nơi hạ thể xuất hiện dòng điện quái dị làm cô sợ hãi muốn tránh né nhưng lại bị hắn ấn chặt ở dưới thân.