Chương 2: Tòa nhà cũ

Trước cổng của khu chung cư là một cửa hàng tạp hóa, trong tiệm là một đôi vợ chồng trung niên, nam họ Phùng, nữ họ Thái.

Cô cười chào hỏi họ, xách đi hai bình sữa bò mà cô đã đặt ở cửa sổ. Ở đó còn có một chiếc điện thoại bàn kiểu cũ màu đỏ, bên trên là một chiếc khăn tay ô vuông, từ sau khi Lạc Tiểu Khê tỉnh lại chưa từng thấy chiếc điện thoại kia vang lên, có lẽ chẳng có ai sử dụng.

“Em gái Tiểu Khê!” Chị Thái cười toét đôi môi dày hơn của người bình thường, vươn đầu ra ngoài cửa sổ, quát: “Băng vệ sinh mới về này, là hàng ngoại đấy, em có muốn mua một bịch không?”

Bước chân đang leo lên bậc cầu thang của Lạc Tiểu Khê hơi chao đảo, lắc lắc tay với lời mời chào đẩy mạnh tiêu thụ băng vệ sinh của chị Thái.

Gót giày của cô ma sát với bậc thang phát ra âm thanh có quy luật, phần lớn cư dân ở tòa nhà này đều đã dọn đi rồi, chỉ còn lại chú Lý, hai vợ chồng Phùng gia, sau đó là một người đàn ông mặt đen chẳng bao giờ thấy bóng dáng sống trên tầng cao nhất, nghe nói hắn họ Đồ, là một tài xế taxi chạy đêm, có lẽ vì giờ làm việc và nghỉ ngơi khác nhau cho nên từ khi Lạc Tiểu Khê tỉnh lại đến bây giờ đã hơn một năm cũng chưa gặp được người nọ mấy lần.

Đi tới lầu hai Lạc Tiểu Khê thuần thục vòng qua gia cụ và vật linh tinh đặt đầy đất, đi lững thững trên hành lang một lúc mới đi tới trước cửa nhà mình.

Trên cửa dán một tờ thông báo phá bỏ và di dời chẳng có gì bất ngờ, lời nói vô cùng ‘sắc bén’, chính xác thì rất giống với chửi rủa, ý là bảo họ nhanh chóng dọn đồ cút đi. Thời hạn cuối cùng là —— năm ngày sau.

Sau khi vo tờ thông báo thành quả bóng tròn rồi ném đi, Lạc Tiểu Khê móc chìa khóa ra mở cửa nhà mình.

Đó là một căn hộ nhỏ một khách một ngủ, trong nhà hoàn toàn khác với bên ngoài rách nát, tuy chẳng dính dáng gì đến cụm từ xa hoa tinh xảo, nhưng mà cực kỳ sạch sẽ, đệm hoa trên ghế, rèm cửa thêu chữ thập, khắp nơi đều có thể nhìn ra được nữ chủ nhân đã phí không ít tâm tư và công sức để sắp xếp căn nhà này.

Còn có, trên bức tường kia là một tấm ảnh cưới đã trắng xóa, là bộ áng của rất nhiều năm trước, một nam một nữ với tư thế cứng đờ đứng trước hoa giả và bối cảnh giả. Người đàn ông mày rậm mắt to, diện mạo cương nghị, thoạt nhìn chính trực thuần phác, là bộ dáng đáng để phó thác chung thân cả đời.

Nhưng, hình như cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi!

Lạc Tiểu Khê đổi dép lê, gấp chiếc ô che mưa màu đen lại rồi đặt ở trong phòng tắm nhỏ để phơi khô rồi đi vào phòng ngủ, Quân Quân nằm ở trên giường đôi đang ngủ ngon lành, khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi mảnh dài nhìn rất đáng yêu.

Cô cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ của con trai, quét mắt nhìn khung ảnh trên tủ đầu giường, đó là ảnh chụp đơn của một người đàn ông, người tên là Tô Hàn kia đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế, mặc tây trang màu lam do tiệm chụp ảnh chuẩn bị, eo lưng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, khóe miệng khó khăn nở ra một nụ cười, nhìn rất quái dị.

Khẽ thở dài một hơi, Lạc Tiểu Khê nghĩ, người đã từng là chồng kia đối xử với mình như thế nào? Cô đã hoàn toàn không còn ký ức, ngoại trừ nhìn ảnh chụp suy đoán hai người đã từng ngọt ngào, nhưng trên tâm lý, cô đã hoàn toàn quên mất người đàn ông kia. Đôi khi cô không thể không nghi ngờ, đây là cuộc sống thật sự của mình sao? Cô thật sự là Lạc Tiểu Khê sao? Vậy tại sao hai người yêu nhau, nhưng lại chẳng có chút cảm giác nào, người kia sống hay chết cô chẳng có chút lo lắng nào, tuy rằng thỉnh thoảng có cảm thấy buồn nhưng chẳng có kiểu đau đớn tê tâm liệt phế.

Rất nhanh cô chẳng thèm nghĩ tới nữa, bởi vì cô còn phải đối mặt với một vấn đề còn đáng ghét hơn —— tiền.

Cô phải ăn cơm sáng sau đó đi làm!

Sữa bò và bánh bao đang được hâm nóng trên bếp ga ở trong bếp, cô lấy một quả trứng gà ở trong chiếc tủ lạnh cổ lỗ sĩ ra rồi mang đi chiên. Nhìn chiếc dù màu đen trong phòng vệ sinh, cô cắn chặt răng, lại cầm thêm một quả thả vào nồi.

Hôm nay là một ngày may mắn, cô cảm thấy mình nên khao bản thân mình một chút.

Ăn xong phần bữa sáng của mình cô đặt phần của con trai lên đĩa, sau đó lấy sữa bò để vào nước nóng giữ ấm. Sau đó liền khóa cửa đi xuống lầu.

Tới cửa tòa nhà, Phùng đại ca đang đánh răng, miệng đầy bọt màu trắng chào hỏi cô, cô cười gật gật đầu.

Một đường ngồi giao thông công cộng loạng choạng đi tới trung tâm nội thành, cô cẩn thận đi vòng qua cửa chính, đi vào từ cửa nhỏ ở bên cạnh, bắt đầu đổi đồng phục làm việc.

Hình như ngày trước cô chỉ là bà nội trợ toàn thời gian, không có công việc, tiền tiết kiệm trong ngân hàng chỉ có ba chữ số cho nên cô chỉ có thể đi xin việc, nhưng mà tới đây lại có thêm vấn đề, toàn bộ ký ức khi trước của cô đã không còn nữa.

Trên lý lịch nói cô chỉ có bằng cấp cao trung, hình như sau khi học xong cao trung liền bỏ học. Sau khi gặp phải trắc trở ở thị trường nhân tài, cuối cùng cô được nhận vào làm lễ tân cho một công ty dưới sự giới thiệu của con trai chú Lý. Mỗi ngày phụ trách tiếp điện thoại và chào hỏi mọi người một cách máy móc. Nhưng mà dù làm công việc như vậy cũng chỉ được mấy ngày đã bị thuyên chuyển, nguyên nhân rất đơn giản, ngoại hình không hợp!

Muốn nói Lạc Tiểu Khê xấu sao? Thật ra cô cũng không xấu. Vóc người cô không cao, dáng người nhỏ xinh, có thể được coi là một mỹ nhân lả lướt như chim nhỏ nép vào người, nhưng mà hiện giờ đàn ông hình như thích kiểu hình ngực to chân dài. Với ngoại hình chỉ được gọi là dễ coi này của cô chẳng có ai kiên nhẫn ngắm nhìn. Mà người thay thế vị trí của cô nghe nói là một con lai ngực bự chân dài, còn biết tiếng Anh. Cứ thế cô sống sờ sờ bị điều tới bộ phận hậu cần, xử lý mấy chuyện vụn vặt của công ty không ai quản. Đồng nghiệp đều là mấy bác gái thích khua môi múa mép sau lưng, họ không thích cô, cô cũng không thích đồng nghiệp này. Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn có thể cùng mọi người thảo luận nhiều chuyện, nhưng mà phần lớn thời gian đều là bị cô lập.

Quả nhiên, khi cô mở tủ cá nhân của mình ra phát hiện cốc của mình lại biến mất, đây đã là lần thứ ba trong tháng.

Tủ cá nhân không có ổ khóa cho nên mọi người đều luôn tự giác. Ban đầu cô cho rằng chỉ là do mình tùy tay để ở đâu đó mà quên mất, nhưng sau đó lại thêm lần nữa, chị đại trong nhóm đã ám chỉ rằng hẳn là trò đùa dai của ai đó. Nhưng phòng thay đồ không có camera nên cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Mà hôm nay, đã là lần thứ ba.

Tuy rằng cái cốc cũng không quý nhưng bị người khác lấy đi mất đồng nghĩa với việc cả ngày hôm nay cô sẽ phải chịu khát. Cô nghĩ có lẽ từ ngày mai cô nên cất cốc vào túi và mang đi mang về hàng ngày mới được.

Sau khi thay quần áo xong, Lạc Tiểu Khê thở dài, khép lại ngăn tủ.

Một tháng sau là lễ kỷ niệm 50 năm thành lập của công ty, gần đây bộ phận của bọn họ khá bận, một buổi sáng này Lạc Tiểu Khê bị sai lên lầu trên lầu dưới để dọn dẹp không khác gì công nhân khuân vác.

Tới gần giữa trưa điện thoại trong túi cô vang lên, cô đặt thùng giấy trong tay xuống, vừa lấy điện thoại ra xem thì khóe miệng nở một nụ cười tươi, bên trên là một cái tên —— Lẳng lặng!

Giữa trưa, trong quán cà phê.

Lạc Tiểu Khê ngồi đối diện với một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, cô gái này chính là Lẳng lạng, tên đầy đủ là Thượng Tĩnh. Nghe nói là cô ấy là bạn tốt từ thời tiểu học và sơ trung của cô, sau khi Lạc Tiểu Khê tỉnh lại người đầu tiên cô gặp chính là cô ấy.

Cô ấy mặc một biếc váy màu hồng, tóc được tạo kiểu như công chúa, trong tay cầm một chiếc dù có ren, mặt trang điểm nhẹ tone hồng, thoạt nhìn trẻ hơn thực tế tận mười tuổi, cực kỳ giống trong công chúa trong TV, thu hút ánh mắt của mấy người đàn ông ở bàn khác.

Cô ấy có vẻ rất hưởng thụ những ánh nhìn chăm chú này, thỉnh thoảng còn nghịch lọn tóc trên cổ, như có như không trêu chọc tâm của mấy người đàn ông.

Thượng Tĩnh lấy ra một chiếc gương nhỏ trong chiếc túi xách phiên bản giới hạn soi mặt mình, nhìn Lạc Tiểu Khê đã uống đến bốn cốc nước cau mày hỏi:

-Cậu vừa từ sa mạc trở về à? Sao khát nước thành cái dạng này?

-Cốc nước của tớ lại mất rồi, khát nguyê cả buổi sáng đây này!

Lạc Tiểu Khê tiếp tục rót nước và nói:

-Người bộ phận khác là nữ coi như nam, nam coi như lừa, bộ phận tớ thì trực tiếp bỏ qua, coi nữ như lừa vậy!”

Thượng Tĩnh nhăn mi ghét bỏ nhìn ‘con lừa’ trước mắt này nói:

-Lúc trước số cổ phiếu mà cho cậu đầu tư kia, đã tăng gấp ba lần rồi. Sau đó tớ dùng số tiền này tìm cho cậu một căn hộ ở gần đây, chủ nhà là một người bạn của tớ, là một tên bại gia tử tiêu chuẩn đấy, ban đầu định mua để kim ốc tàng kiều, kết quả nửa đường người phụ nữ kia biến mất cho nên hắn phát giận lên căn hộ, đúng là cũng rất tiện nghi, vừa lúc lợi cho cậu đấy.”

Lạc Tiểu Khê tham tiền ngay lập tức ngừng rót nước, mắt lấp lánh nhìn cô gái nói: “Lẳng lặng, sao cậu lại lợi hại quá vậy!”

Khi trước cô ấy bảo cô lấy tiền để đầu tư cô cũng đã rất nghi ngờ, nhưng mà hiện giờ xem ra, nếu như không có sự giúp đỡ của cô ấy phần tiền này, mấy năm nay sợ là cô cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc mà sống.

“Bớt vuốt mông ngựa đi!” Cô gái liếc trắng mắt nhìn cô một cái lắc lắc tay nói:

-Là do cậu có vận cứt chó thôi, mua cái nào là bên đó tăng.

Lạc Tiểu Khê lại chỉ cười cười, cô biết, Lẳng lặng chỉ là đang khiêm tốn thôi, nếu không chỉ bằng cô - người còn chẳng nhớ nổi mã chứng khoán sao có thể có đầu óc mà đi phân tích mấy cái đường tuyến phức tạp kia được.

-Ngày kia là cuối tuần để tớ liên hệ cho cậu một công ty chuyển nhà, hai ngày này tối đi làm về dọn dẹp đồ đi, sáng sớm ngày kia họ sẽ đến sớm đấy.

Cô gái nhấp một ngụm cà phê cũng không quên dặn dò:

-Đừng có tha theo rác rưởi sang nhà mới đấy, qua loa là được rồi, đến lúc đó tớ mua mới là được rồi. Nghe rõ chưa?”

Lạc Tiểu Khê hơi nghiêng đầu, cười nói:

-Lẳng lặng, sao tớ cảm thấy giống như được cậu bao dưỡng quá vậy!”

-Biến đi! Tớ bao dưỡng cũng phải tìm một tiểu bạch kiểm, ai thèm bà thím già như cậu?

Thượng Tĩnh nói xong dùng ngón tay chọc chọc vào trán cô, mắng:

-Nhanh tút lại ngoại hình đi! Mới hơn hai mươi tuổi mà nhìn không khác gì một bà thím 40 tuổi!

-29!” Lạc Tiểu Khê nói: “Sắp 30 rồi Đã là bã đậu tuổi 30!”

“Phi!” Thượng Tĩnh hung hăng trợn mắt liếc cô một cái nói:

-Cậu dám nói lão nương là bã đậu?!

Hai người bạn tốt cười trêu chọc nhau, ăn xong bữa cơm trưa này.